Không khí trở nên căng thẳng. Cánh cửa mở , một đàn ông cao lớn bước với vẻ ngoài trai nổi bật, khuôn mặt nét mê hoặc khiến ai cũng chú ý. Nụ nhẹ môi cùng ánh mắt lạnh lùng thể hiện rõ sự khinh thường.
Lục Hạo , theo là vài thuộc hạ tín, nhanh chóng kéo ghế cho xuống.
- Anh Bạch, hôm qua ngang qua đại học A, tình cờ gặp Tư Vũ. Chậc, con bé lớn lên thật xinh .
Khuôn mặt Lục Hạo toát lên vẻ tà mị pha chút dục vọng khi nhắc đến tên cô gái.
Chỉ một câu đùa của khiến Bạch Thiển bật dậy, sắc mặt lạnh ngắt.
Ông nghiến răng:
- Mày nhất đừng đụng đến con bé, nếu tao tha.
Lục Hạo nhíu mày, khẽ, tỏ sợ hãi:
- Sao nhạy cảm thế? khen cháu cũng ?
Trác Cửu lạnh giọng:
- Bạch Thiển, xuống.
Trác Tư Sở cũng sang chồng.
Bạch Thiển hít sâu, cố giữ bình tĩnh, dù cam lòng vẫn xuống.
Trác Cửu Lục Hạo hỏi:
- , con bé ngày càng xinh , nhưng nó nhiều, sẽ con vui. Đàn bà bên con thiếu, nhưng chỉ cần con thích, bố sẽ bảo Tư Sở đưa Tư Vũ giao cho con.
Bạch Thiển siết chặt bàn tay.
- Bố! Không . Tư Vũ dù cũng là con gái của con và Tư Sở danh nghĩa. Không ngoài, con bé thể tùy tiện .
Trác Tư Sở sang chồng, nhếch môi với Lục Hạo:
- Thôi , em chú gặp mặt là gây . Tư Vũ còn nhỏ hiểu chuyện, dù là con nuôi, nhưng chúng thương con bé như con ruột. Đàn bà mà Tam gia thì còn hàng dài xếp hàng chờ c.h.ế.t mặt chú đấy. Nên chuyện chỉ là lời khen thôi, nhé.