Thể Diện Của Đích Tỷ
Nửa năm sau, Diệp phủ giải được oan khuất, phục hồi thanh danh.
Các huynh đệ lưu đày từ biên ải trở về.
Tiểu nương của ta thân thể vẫn khỏe mạnh, bình an trở lại. Chỉ có chính thất phu nhân của phụ thân đã bệnh mất giữa gió cát nơi biên cương.
Diệp Thanh Nhược, vì cầu vinh hoa mà hại c.h.ế.t cha ruột, khiến phụ thân tuyệt vọng.
Ngày Diệp phủ phục hưng, ai nấy đều trở lại.
Chỉ có Diệp Thanh Nhược vẫn bị nhốt trong Hồng Lâu.
Cả nhà họ Diệp chẳng một ai muốn đi đón nàng về.
29
Vì lập công vạch trần tội trạng Tề vương, ta được xóa bỏ thân phận nô tịch, lại còn được Thái tử đích thân tiến cử vào hoàng cung, diện kiến Thái hậu.
Thái hậu nương nương khen ta can đảm, có thể giữa nghịch cảnh mở ra đường sống từ trong tử địa.
Người chuẩn cho ta có thể thường xuyên nhập cung, bầu bạn cùng người trò chuyện giải sầu.
Tần ma ma vì bị Đông Cung nắm giữ nhược điểm, không dám cản trở các cô nương rời đi.
Trên tay bà ta dính m.á.u nhiều mạng người, đều là những nữ tử không chịu tiếp khách, bị khách nhân hoặc quản sự hành hạ đến chết.
Những gì ta tận mắt nhìn thấy, bà ta chối cãi không được.
Nợ mạng trả bằng mạng, trời cao có mắt.
Các tỷ muội trong Hồng Lâu, đều được giải thoát khỏi khế ước bán thân, trở về làm người tự do.
Từ đây, không cần phải bày đủ mọi mưu kế để lấy lòng đám nam nhân tầng một, tầng hai, tầng ba nữa.
Ta đem số tiền năm xưa làm thanh quan nhân mà tích góp được, lần lượt trợ giúp từng người, để họ có vốn bắt đầu lại cuộc sống.
Tầm Sương tỷ tỷ, mở một quán rượu nhỏ bên ngoài, nay buôn bán rất khá, sống an nhàn tự tại.
Còn Triệu Vô Đắc, mới đặt chân vào quan trường đã vội nịnh bợ Tề vương, kết quả là Tề vương bị phế, hắn bị đẩy ra làm kẻ c.h.ế.t thay.
Lúc đầu rơi xuống đất, chức quan tép riu hắn nhậm cũng chưa tròn một năm.
30
Lần nữa gặp lại Diệp Thanh Nhược, đã là năm năm sau.
Ta vào cung thăm Thái hậu nương nương.
Trên đường, một nữ nhân điên dại va vào kiệu ta.
Đan Phong vén rèm, ta mới thấy rõ kẻ đó là Diệp Thanh Nhược.
Tóc tai bù xù, áo quần rách rưới.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, khóc lóc trách móc:
"Muội muội, ngươi hại ta khổ quá rồi!"
Ta lạnh nhạt nhìn nàng:
"Tỷ tỷ, đây chính là báo ứng của ngươi."
Nàng trợn mắt kêu gào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là ngươi hại ta! Ta là tiểu thư Diệp phủ, muốn giữ thể diện thì sai ở chỗ nào?"
"Ta ngưỡng mộ Thái tử có gì sai?"
"Ta chỉ muốn Chu Vinh Sơn cho ta cuộc sống tốt đẹp, ta có gì sai?"
Nàng ta vẫn còn cứng mồm!
Ta bật cười lạnh:
"Tỷ tỷ muốn giẫm lên xác ta, giẫm lên cả nhà họ Diệp mà leo lên cao, sao không thấy ngươi nhắc tới?"
Người qua đường bắt đầu chỉ trỏ:
"Nghe nói nữ nhân này vì cầu vinh hoa, bán đứng cả phụ thân mình!"
"Gái thanh lâu còn dám chắn kiệu Diệp phủ!"
"Cả nhà người ta đều được rước về, chỉ mình nàng ta là không, đủ biết nàng ta hèn hạ cỡ nào!"
Diệp Thanh Nhược tức giận đến méo mặt, hét lên:
"Ta… ta có nỗi khổ riêng! Ta có nỗi khổ riêng mà!"
Ta nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ bước từng bước tới đây, ta đều thấy rõ, có gì mà gọi là khổ?"
Hồng Trần Vô Định
Nàng ta sững sờ nhìn ta, run rẩy lùi lại.
Ta cười: "Câu ấy tỷ từng nói với ta. Nay, ta trả lại nguyên văn."
Ánh mắt Diệp Thanh Nhược đầy hoảng loạn, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đột nhiên nàng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất mà chết.
Kiếp trước đó là kết cục của ta.
Kiếp này lại là số mệnh của nàng.
Nghiệp nàng gieo, xoay vòng một đời, cuối cùng đều báo ứng lên chính nàng.
Ta liếc nhìn t.h.i t.h.ể nàng một cái: Vì thể diện mà sống, nhưng đến chết, lại vô cùng mất thể diện.
Ta xoay người, nói với Đan Phong:
"Đi thôi. Thái hậu nương nương nói người đã làm món điểm tâm ta thích nhất, không nên để người đợi lâu."
Khi ta tới cổng cung, Tiêu Thần Dực đã đứng đó.
Ta mỉm cười hỏi: "Điện hạ đang chờ ta sao?"
Hắn quay mặt: "Ai đợi ngươi? Cô chỉ tiện đường đến thăm Hoàng tổ mẫu."
Hắn quay lưng bỏ đi, nhưng bàn tay sau lưng lại khẽ ngoắc.
Ta mỉm cười, chạy mấy bước, xuyên qua chuỗi ngọc bội, đặt tay vào lòng bàn tay kia.
Hôm nay trời nắng thật đẹp.
Kiếp này, mọi sự đều theo ý ta.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com