Thê Chủ Du Ninh

Chương 1: 1



1

 

Năm phụ thân ta mười tám tuổi, ông thi đỗ tú tài, khi ấy khí thế bừng bừng, ý chí dạt dào.

 

Giờ ông đã bốn mươi tám, vẫn chỉ là tú tài.

 

Vì chuyện thi cử, ông cố kéo đến ba mươi tuổi mới chịu thành thân.

 

Sau khi thành thân, ông cứ mãi ôm mộng gửi gắm kỳ vọng vào đời sau, đáng tiếc chỉ sinh được một nữ nhi là ta.

 

May mà mẫu thân ta tuy là người “cao gả” nhưng lại rất biết cách nắm giữ phu quân.

 

Ông không sinh lòng khác, chỉ trách bản thân “đã già”, nên chẳng thể sinh được nhi tử.

 

Vì thế ngày nào ông cũng u sầu, còn mẫu thân ta ngoài việc quán xuyến việc nhà, vẫn phải dành tâm tư để an ủi, dỗ dành ông.

 

Những lời ấy, ta nghe đến mức tai sắp mọc kén.

 

Khi còn nhỏ, ta từng lén khóc, chỉ hận mình không thể biến thành nam tử.

 

Nay nghĩ lại, hận ấy đã hóa thành nghịch lân lớn lên trong thân thể này.

 

Khi ấy, ta đêm đêm khóc, ban ngày lại học, khiến thân thể yếu đuối, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng trong lòng thì không phục thua ai.

 

Vì thế mà ta lớn lên thành người như bây giờ, vừa nhút nhát vừa bướng bỉnh.

 

Cảm xúc hơi nặng một chút là nước mắt đã dâng đầy, cãi nhau với người ta thì cả người run lẩy bẩy, rõ ràng trong lòng có tính toán sẵn nhưng lại chẳng nói ra được.

 

Phụ thân ta cả đời mong rời khỏi thôn Linh Thủy, còn ta lại cố chấp muốn sống cả đời ở thôn Linh Thủy.

 

Núi rừng, ruộng nước tổ tiên truyền lại, vào tay mẫu thân ta thì ngày càng phát đạt, đến thành thị cũng đã mở được mấy cửa hiệu.

 

Mười dặm tám làng đều gọi mẫu thân ta một tiếng “Kim phu nhân”.

 

Mẫu thân ta không họ Kim, phụ thân ta càng không, chữ “Kim” ấy là vàng bạc mà ra.

 

Ở vùng xa xôi hẻo lánh, người có bản lĩnh không nhiều, ai nấy đều có danh xưng riêng của mình.

 

Ta rất ngưỡng mộ điều đó.

 

Khi ta còn nhỏ, phụ thân bế ta trong lòng, ông muốn ta học thơ, còn ta lại cố lục tung hòm ra tìm khế đất.

 

Ông đành thỏa hiệp, đặt sách xuống. 

 

“Nữ nhi ngoan, đây đều là của hồi môn của con.”

 

Ta bĩu môi. “Con không gả đi.”

 

Giọng nói quá nhỏ, phụ thân không nghe rõ, lại mở thơ ra đọc tiếp cho ta.

 

Ta muốn cưới phu quân ở rể.

 

Câu nói ấy, ta phải giấu tận sáu năm, đến mười sáu tuổi mới dám nói ra.

 

Đến năm mười bảy, trong nhà bắt đầu tìm người cho ta.

 

Phụ thân ta thích những kẻ nho nhã, ôn hòa trong tư thục của ông, còn ta thì nhất định không.

 

Người đọc sách lời lãi quá chậm, ba năm lại ba năm, có khi cả đời cũng chẳng thấy hồi báo.

 

Huống chi, cho dù có thành công thì cũng chưa chắc đem lại lợi ích cho ta.

 

Không bằng làm ruộng, gieo xuống là nảy mầm, giữ đất tốt thì có mùa thu hoạch.

 

Một vụ lời một vụ, ít nhất cũng chắc chắn.

 

“Con muốn chọn A Thăng.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đan hai tay vào nhau, tìm lúc không ai nói chuyện mà cất tiếng.

 

Phụ thân ta ngã vật ra ghế thái sư. 

 

“Sao lại được! Hắn chẳng qua là một kẻ làm ruộng! Nữ nhi yêu quý của ta sao có thể gả cho loại thô kệch đó.”

 

“Nhà hắn chẳng có chỗ dựa, lại còn phụ mẫu bệnh tật đang cần tiền!”

 

Khi ấy là lúc mặt trời gay gắt nhất, ngoài tư thục của phụ thân là cánh đồng rộng do mẫu thân ta quản lý.

 

Mùa xuân bận rộn, ruộng nhà ta nhiều nhất, thuê không biết bao nhiêu người làm, mà người đông thì ắt có kẻ tìm cớ lười biếng, lau mồ hôi, uống nước, tán gẫu vài câu.

 

Giữa đám đó có một bóng lưng như ngọn núi nhỏ, đầu chẳng ngẩng lên, chỉ biết cắm cúi làm, là người làm việc nhanh và chắc tay nhất.

Truyện đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn mặc áo vải thô, lộ ra đôi tay rắn chắc, ngày ngày làm việc nặng mà da thịt lại chẳng đen sạm như người khác.

 

Những chỗ được quần áo che kín vẫn trắng, có thể thấy là da trời sinh, chỉ cần nghỉ đông là lại trắng ra.

 

Người bên cạnh vừa uống nước vừa cười hắn: 

 

“Đồ ngốc, chẳng ai làm đến thế đâu.”

 

Hắn chỉ mím môi đáp lại, chẳng nói gì, cũng không tỏ vẻ khó chịu.

 

Người kia cười, vỗ vai hắn mấy cái rồi tản ra làm việc tiếp.

 

Mẫu thân ta ngồi trên ghế phe phẩy quạt, chẳng hề phản đối.

 

Ta đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo cái bóng như núi ấy, nghe phụ thân lải nhải, mà lòng lại chẳng để tâm chút nào.

 

Nhà A Thăng yên tĩnh, chỉ có đôi phụ mẫu nuôi, nuôi hắn lớn mà vẫn không quên đứa con ruột đã mất sớm.

 

Sai hắn làm việc suốt ngày đêm, mùa đông thì muốn ăn cá sông, mùa hè lại đòi uống mật ong rừng, chỉ thiếu nước vắt kiệt m.á.u xương hắn mà thôi.

 

Nhưng đôi phu thê ấy nay đều mang bệnh, nhìn là biết chẳng sống được bao lâu.

 

A Thăng là người vừa ngốc vừa hiếu, chỉ biết chăm chỉ kiếm tiền chữa bệnh cho họ.

 

Tính tình thiện lương ấy, cộng với thân thể khỏe mạnh, chính là thích hợp nhất để cưới về nhà ta.

 

Để trông coi ruộng đồng bạt ngàn của nhà ta.

 

Phụ thân ta làm ầm lên một trận, ta vẫn vững như núi không lay động.

 

Lục gia không chịu bỏ tiền cho A Thăng lên khế.

 

Vì thế A Thăng không có họ, cưới về nhà ta thì vừa khéo mang họ của ta.

 

“Chu A Thăng.”

 

Ta khẽ đọc, thấy cái tên ấy thật hay.

 

2

 

Ta đã chọn hắn.

 

Mẫu thân nói, đợi sau khi ta thành thân, sẽ giao nửa mảnh ruộng và rừng núi phía đông cho ta quản lý.

 

Còn có cả một ngọn đồi nhỏ, muốn làm gì cũng được, bà sẽ không can thiệp nữa.

 

Ta ngồi bên cửa sổ, gõ từng hạt bàn tính, tưởng tượng đến ngày mình cũng trở thành người có ích nhất trong nhà như mẫu thân.

 

Có thể đường hoàng cất tiếng nói lớn giống như bà. Uy nghiêm, nói ra lời là ai nấy đều nghe.

 

Còn về việc hắn có đồng ý hay không, ta chưa từng nghĩ đến.