Hắn là đích tử, còn ta là thứ nữ. Hai nhà có chức quan tương đương, nói đi nói lại, cũng xem như là ta trèo cao.
Mẫu thân không tiện từ chối, chỉ có thể sắc mặt khó coi mà gật đầu đồng ý.
Tuy đây là cuộc hôn nhân mà Tống Uyển Tình không cần, nhưng việc Hứa Chí Triệu chọn ta khiến nàng ấy càng thêm ghét bỏ ta.
Mà hiện giờ, khi thấy ánh mắt Hứa Chí Triệu dán chặt lên người ta, mẫu thân đặt mạnh chén trà xuống bàn, phát ra tiếng vang thanh thuý.
"Phù nha đầu, sau này gặp Chí Triệu phải đổi cách xưng hô rồi."
Ta khựng lại, sau đó đứng dậy, cúi đầu đáp: "Vâng."
So với Dương Yến Sơ xuất thân hiển hách nhưng sống c.h.ế.t chưa rõ, Hứa Chí Triệu tuy không xuất sắc, nhưng ít nhất tương lai rõ ràng, lại còn là biểu ca. Trong tình cảnh gấp gáp, hắn cũng có thể xem là một lựa chọn chấp nhận được.
Bái kiến mẫu thân xong, ta cùng mọi người tiến về tiền viện.
Trong đó toàn là các thím của các nhà thúc bá và các phu nhân mà mẫu thân ta thường giao thiệp.
Vừa bước vào, ánh mắt của mấy vị đại phu nhân đã đổ dồn về phía ta.
Đặc biệt là mẫu thân của Hứa Chí Triệu, Hứa di mụ. Ánh mắt ghét bỏ của bà ta là rõ ràng nhất.
Bà ta vốn dĩ chẳng coi ta ra gì, giờ đây Hứa Chí Triệu cuối cùng cũng được như ý, sắp cưới Tống Uyển Tình, lúc này, ánh mắt bà ta nhìn ta càng thêm khinh miệt.
Ta cũng chẳng để bụng, giờ đây ta không phải gả vào nhà họ Hứa, mà Dương Yến Sơ lại đối xử với ta rất tốt, ta chỉ xem nhà họ Hứa như người thân bình thường mà thôi.
Chào hỏi vài vị phu nhân xong, trước những lời châm chọc của Hứa di mụ, ta nhẫn nhịn được bao nhiêu thì nhẫn nhịn.
Hôm nay từ biệt, lần sau trở về nhà chẳng biết là khi nào.
Vì chút cơn giận nhất thời mà để họ kiếm cớ bôi nhọ ta ở kinh thành, không đáng.
Dương gia... hiện đang là thời điểm khó khăn, không cần thêm thị phi cho họ.
Nhưng ta nghĩ vậy, không có nghĩa người khác cũng nghĩ như thế.
Khi sắp ra về, Hứa di mụ lại nảy sinh ý định làm khó ta.
Trước mặt đông đảo mọi người, bà ta muốn ta quỳ xuống tạ ơn ân dưỡng dục của mẫu thân.
"Mẫu thân ngươi là người vất vả, nuôi ngươi lớn thế này, giờ gả được vào một gia đình tốt như phủ Hầu gia, ngươi cũng nên cảm tạ mẫu thân ngươi mới phải."
Thúy Nhi kéo tay áo ta, ta không đáp lời.
Các phu nhân khác cũng không lên tiếng, chỉ coi chuyện này như một trò đùa.
Thực ra, bái tạ mẫu thân chẳng phải chuyện lớn lao gì. Dù có là Thiên Vương lão tử, gặp mẫu thân cũng đều phải hành lễ.
Nhưng bà ta lại không nên, ngàn vạn lần không nên nói thêm một câu: "Sao còn chưa chịu quỳ? Dương gia là võ tướng thế gia, sao gả qua chưa được mấy ngày mà đã quên cả lễ nghĩa rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người trong kinh, như ta đã nói, đều là những kẻ tinh ranh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Giờ thấy Dương Yến Sơ sống c.h.ế.t chưa rõ, mà nhà họ Dương lại chỉ có một đứa con trai, nếu chàng c.h.ế.t đi, thì vinh quang của nhà họ Dương cũng coi như kết thúc.
Đây đâu phải nhắm vào ta để lập quy củ, rõ ràng là mượn cớ ta để chèn ép nhà họ Dương.
Ta là tân nương của Dương Yến Sơ, nếu lúc này quỳ xuống, sau này nhà họ Dương còn mặt mũi nào ở kinh thành?
Đám phụ nhân này, thật là tâm địa độc ác!
Thân thể ta khẽ run, đầu gối đã hơi khụy xuống, lại thẳng người đứng dậy một cách tự nhiên:
"Di mụ nói đùa rồi, quỳ trước mẫu thân vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Nhưng ta vừa gả cho Dương Yến Sơ để xung hỷ, sao có thể ở đây làm tổn phúc phần? Nếu phu quân ta xảy ra chuyện gì, chỉ e các vị không gánh nổi cơn thịnh nộ của Thánh thượng!"
Ta ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, giọng nói trong trẻo mà vang dội.
Ta có thể không cần mặt mũi, sống cuộc đời nhún nhường.
Nhưng đã gả cho Dương Yến Sơ, trở thành tân nương của một thiếu niên tướng quân lừng danh thiên hạ, ta tuyệt đối không để ai sỉ nhục danh dự của chàng.
Nhà họ Dương đã bảo vệ quốc gia, rong ruổi chiến trường, biết bao nhiêu anh hùng đã ngã xuống nơi biên ải.
Giờ đây, làm sao có thể để một nhóm người sống trong cống ngầm như họ nghĩ cách làm nhục được?
Thật nực cười!
Trước đây, ta là thứ nữ trong phủ, mỗi khi Hứa di mụ đến chơi, ta đều cúi đầu, cẩn trọng từng chút một.
Bà ta chưa từng thấy ta phản ứng sắc bén như vậy, lập tức nổi cơn thịnh nộ:
"Hay lắm, ta tưởng ngươi trước đây cũng ngoan ngoãn, nay vừa gả vào nhà quyền quý, đã dám ra oai với trưởng bối như ta!"
Ánh mắt ta không lảng tránh, giọng nói thanh thuý đáp lại: "Xưa nay vẫn nói thiên địa quân thân sư. Ta coi như phụng chỉ gả vào Dương gia, đương nhiên phải đặt ý chỉ của Hoàng thượng lên trên hết. Di mụ chẳng lẽ muốn so bì với Hoàng thượng sao?"
Dương Yến Sơ bệnh nặng, Hoàng thượng đặc biệt cho phép đại hôn để xung hỷ, nói rằng phụng chỉ xuất giá cũng không phải là nói quá.
Sắc mặt các phu nhân trong phòng lập tức thay đổi, không ai dám đỡ lời.
Mẫu thân vội vàng ra mặt hòa giải: "Di mụ con cũng chỉ muốn tốt cho con, con gả vào nhà quyền quý, biết chút quy củ mới tốt."
Ta lạnh mặt, mỉa mai đáp: "Lời hay thì nên nói cho tử tế, nói không ra gì, khiến người nghe không thoải mái, thì sao gọi là lời hay được?"
Tống Uyển Tình thấy vậy, bước lên xen vào, ngoài mặt thì hòa giải, bên trong lại thêm dầu vào lửa:
"Nhị muội cũng thật là, di mụ chỉ nói đùa một câu, muội không muốn quỳ, mẫu thân cũng không trách, sao lại đột nhiên bày ra thái độ này?"
"Muội làm như vậy, chẳng khác nào... khiến người ta nghĩ rằng nhà họ Tống chúng ta không có gia giáo!"
Tỷ tỷ nhấn mạnh 3 chữ "nhà họ Tống," ánh mắt sắc bén nhìn ta.