Lão đại phu khó khăn lắm mới bắt mạch cho , tay ông đặt cổ tay lâu một chút là Nhị công tử cằn nhằn một trận.
Nhị công tử mặt lạnh tiễn , đầu trở về phòng .
Ta cứ nghĩ Nhị công tử cảm kích ơn cứu mạng của , ít nhiều cũng sẽ ban thưởng cho .
những ban thưởng, còn luôn ở trong phòng rời nửa bước, khiến ngủ cũng dám ngủ say.
Liên tục mấy ngày như , chút chịu nổi .
"Nhị công tử, gần đây ngài bận ?"
Nhị công tử bĩu môi: "Ngươi dám đuổi !"
Thanh thiên đại lão gia!
"Nô tỳ dám! Nô tỳ ý đó, nô tỳ nào dám đuổi Nhị công tử chứ, mỗi ngày ngài đến thăm nô tỳ nô tỳ mừng còn kịp, dám đuổi ngài ."
Sắc mặt Nhị công tử lúc mới dịu một chút.
Lại qua một buổi chiều, cho đến khi dùng bữa tối, Nhị công tử mới rụt rè mở lời:
"......Sinh thần của ngươi sắp đến ? Nghĩ đến việc ngươi cứu mạng bản công tử, bản công tử hứa sẽ cho ngươi một điều ước sinh thần."
Ta sững sờ : "Gì cơ?"
Nhị công tử vẻ kiên nhẫn: "Sinh thần ước nguyện ? Bản công tử hứa với ngươi một điều ước, chỉ một điều, ngươi nghĩ kỹ, chỉ cần bản công tử thể cho, ngươi gì bản công tử cũng đồng ý với ngươi."