Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 43







“Chuyện hôn nhân vốn dĩ nên tuân theo lời cha mẹ và sự sắp đặt của bà mối. Hôn sự mà cha mẹ sắp xếp cho chị, đương nhiên chị sẽ không cãi lời.” – Tang Ninh nghiêm túc nói.



Nam Mục Thần bị tinh thần cống hiến kiên định của cô làm cho sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.



Cậu khẽ ho một tiếng: “Biết vậy là tốt.”



Tang Ninh mỉm cười: “Tất nhiên, em với cha mẹ cứ yên tâm, chị sẽ làm theo ý cha mẹ mà kết hôn với Đỗ Nghiêu.”



Cô lùi lại một bước, đóng cửa phòng lại.



Nam Mục Thần đứng sững ở cửa vài phút, sau đó mới chậm rãi rời đi, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ cú sốc vừa rồi.



“Thế nào? Nam Tang Ninh đồng ý rồi à?”



Nam Tư Nhã thấy cậu xuống lầu liền kéo cậu lại hỏi.



Nam Mục Thần liếc nhìn Nam Tư Nhã, bất chợt nhớ đến lời Tang Ninh vừa nói:



“Nhà họ Nam bị nhà họ Trần hút cạn máu, đến khi truyền đến tay em, e là chỉ có thể thoi thóp sống qua ngày như một con rối.”



“Cô ấy đồng ý rồi.”



Mắt Nam Tư Nhã sáng rực lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Đỗ Nghiêu nói rồi, chỉ cần cô ta đồng ý đến khách sạn Châu Tế sau hai ngày, anh ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay và lập tức đính hôn với nhà họ Nam! Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ có được dự án kia từ nhà họ Đỗ!”



Vừa nói, Nam Tư Nhã vừa hào hứng lấy điện thoại ra: “Chị phải báo tin mừng cho anh Tranh.”



Nam Mục Thần cau mày, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.



Bỗng nhiên anh hỏi: “Dự án này là liên hôn giữa nhà họ Nam và nhà họ Đỗ, lại do nhà họ Nam bỏ tiền làm, vậy tại sao còn phải để nhà họ Trần tham gia?”



Hơn nữa, còn chiếm phần lớn lợi ích.



Ánh mắt ngỡ ngàng của Nam Tư Nhã khựng lại, dường như cô ta cũng sững sờ. Cô ta chỉ cảm thấy điều đó là hiển nhiên.

Hạt Dẻ Rang Đường



Nam Tư Nhã lúng túng nói: “Nếu không có nhà họ Trần, nhà họ Nam làm sao có cơ hội tiếp cận nhà họ Đỗ? Chúng ta làm người không thể quên cội nguồn.”



Nam Mục Thần không nói gì nữa, nhưng trong lòng ngày càng cảm thấy Nam Tư Nhã giống như đang ăn cháo đá bát.



Nếu Đỗ Nghiêu thực sự là người tốt, nhà họ Trần đã sớm gả Trần Chỉ Hàm cho rồi. Bây giờ lại đẩy con gái nhà họ Nam ra để đổi lấy dự án, trong khi nhà họ Trần lại không tốn chút công sức nào mà ngồi không hưởng lợi.



Nam Tư Nhã còn một lòng một dạ giúp nhà họ Trần.



So sánh mà nói, Tang Ninh lại sẵn sàng hy sinh vì nhà họ Nam và cậu ta.



Nghĩ mà thấy chua chát, cậu từng xem Nam Tư Nhã là chị gái ruột, hóa ra không cùng huyết thống thật sự chẳng thể thân thiết được.



Nam Tư Nhã dường như nhìn ra sắc mặt cậu không tốt, vội vàng trấn an:



“A Thần, nhà họ Nam và nhà họ Trần đã liên hôn, chúng ta là người một nhà. Mà Nam Tang Ninh đi lấy chồng, cũng xem như rời khỏi nhà họ Nam. Trước đây chẳng phải em từng nói, từ khi Nam Tang Ninh trở về, nhà mình chẳng có lúc nào yên ổn sao?”



“Lần này Nam Tang Ninh đi lấy chồng, nhà ta sẽ yên bình trở lại, sống những ngày tháng bình thường như trước. Hơn nữa nhà họ Nam và nhà họ Trần còn có thể giành được một dự án lớn, chẳng phải toàn là điều tốt sao?”



Nam Mục Thần mím môi, rốt cuộc cũng không nói gì nữa. Quả thật, lần này có thể xem như đôi bên cùng có lợi.



Mọi chuyện đã đến nước này, không còn lý do gì để từ chối.



Nam Mục Thần đè nén nghi ngờ trong lòng xuống.



Tang Ninh đứng trên hành lang tầng hai, cúi mắt nhìn cảnh tượng dưới phòng khách, sắc mặt không biểu cảm.



Tình cảm chị em thân thiết đến đâu, chỉ vài câu cũng có thể chia rẽ.



Nhưng dù gì cũng là hai mươi năm tình cảm, chỉ vài câu vẫn chưa đủ để khiến họ trở mặt… trừ khi… thêm một mồi lửa nữa.



Tang Ninh lấy ra tờ giấy có ghi địa chỉ khách sạn, khóe môi khẽ cong lên.



Cô lấy điện thoại ra, từ tốn gõ chữ:



[Cậu có thể tra giúp tớ lịch trình của Hạ Tư Tự không?]



Kỷ Nghiên trả lời ngay:



[!!!]



[Giữa cải thìa và mẹ kế, cuối cùng cậu vẫn chọn phấn đấu để làm mẹ kế sao?]



Tang Ninh: …



[Tớ ủng hộ cậu, nhưng lịch trình của Hạ Tư Tự rất khó tra, hành tung của anh ấy luôn là bí mật, nếu tớ tra được thì tớ đã tự lao vào rồi]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tang Ninh: …



[Nhưng tớ tin cậu, Tang Ninh, đừng làm tớ thất vọng đấy, vỗ vai]



Tang Ninh nheo mắt lại, lịch trình của Hạ Tư Tự chưa từng được công khai, ngay cả Kỷ Nghiên cũng không tra được, vậy có nghĩa là…



Không ai có thể tra được!



Đã không ai biết được, vậy Hạ Tư Tự ở đâu… chẳng phải do cô định đoạt sao?



Tang Ninh nhướng mày, hài lòng tắt màn hình điện thoại.



Dự án xây dựng thành phố hợp tác giữa nhà họ Trần và nhà họ Nam đại thắng, họ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng đặc biệt.



Nam Tư Nhã vẻ mặt đầy đắc ý, ăn mặc lộng lẫy, diện một chiếc váy dài bằng voan màu hồng phấn, búi tóc kiểu công chúa, trông chẳng khác gì tiểu công chúa được cưng chiều nhất nhà họ Nam. Cô ta khoác tay Trần Tranh, cùng Trần Tranh chào hỏi và cụng ly với các vị khách mời.



Khi Tang Ninh đến nơi, bầu không khí trong sảnh tiệc đã trở nên vô cùng náo nhiệt.



Nam Chấn Minh và Trần tổng lần lượt lên phát biểu, lời lẽ cảm động, cảnh tượng hài hòa như một bức tranh.



“Hai nhà chúng ta lần này hợp tác cùng thắng lợi, dự án cũng làm rất tốt, bây giờ chỉ chờ đám cưới của Tư Nhã và Trần Tranh thôi.” – Ôn Mỹ Linh vừa cười vừa trò chuyện với Trần phu nhân.



Hôn sự này đã định sẵn hai năm rồi, hiển nhiên nhà họ Nam sốt ruột hơn, dù sao thì đây cũng xem như nhà họ Nam trèo cao.



Nhưng nhà họ Trần lại không gấp gáp như vậy. Nếu dự án lần này thất bại, hôn ước cũng sẽ bị hủy. Nhưng hiện tại, dự án đã đại thắng, nhà họ Trần cũng tạm hài lòng.



Tuy nhiên, giờ đây họ còn muốn nhiều hơn thế.



Trần phu nhân liếc nhìn Tang Ninh đầy ẩn ý: “Đúng vậy, hôn sự của Tư Nhã và A Tranh đúng là nên chuẩn bị thật tốt. Tôi cũng mong chờ đã lâu. Nhưng mà, lớn nhỏ phải có thứ tự, theo tôi thì vẫn nên để chị gái kết hôn trước mới hợp lẽ. Nhà họ Trần chúng tôi là gia đình truyền thống, rất coi trọng điều này.”



Tất nhiên không phải thật sự coi trọng, ý ngầm là: Nếu Nam Tang Ninh không giúp nhà họ Trần lấy được dự án lớn từ nhà họ Đỗ, thì hôn sự này cũng không thể thành.



Ôn Mỹ Linh nghe vậy liền vội nói: “Trần phu nhân yên tâm, hôm qua Tang Ninh vừa gặp Đỗ Nghiêu rồi. Dù có xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Đỗ Nghiêu cũng đã nói, vài hôm nữa họ sẽ gặp lại, rồi lập tức định ngày kết hôn luôn!”



Trần phu nhân lúc này mới hài lòng nở nụ cười: “Vậy thì tốt rồi. Song hỷ lâm môn, nhà họ Nam năm nay thật có phúc! Hai cô con gái đều xuất giá.”



“Cảm ơn lời chúc tốt lành của Trần phu nhân!”



Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Tang Ninh đột nhiên vang lên. Cô thoáng chột dạ, không nghe máy, mà đứng dậy, hơi sốt ruột nói với Ôn Mỹ Linh:



“Mẹ, con có việc gấp cần ra ngoài một chút.”



Ôn Mỹ Linh có chút không hài lòng: “Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, mẹ cố tình mang con theo để gặp gỡ người ta, con lại muốn chạy đi đâu?”



“Con… con có việc gấp thật ạ.” Tang Ninh trông có vẻ khó xử, như thể có chuyện khó nói ra.



Ôn Mỹ Linh nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ dặn: “Được rồi, đi nhanh rồi quay lại.”



“Vâng.”



Tang Ninh đứng dậy, cầm điện thoại vội vã rời khỏi sảnh tiệc .



Tinh ý như Trần phu nhân lập tức nhận ra điều gì đó không ổn, ánh mắt bám theo bóng Tang Ninh, nhận thấy ánh mắt cô né tránh, rõ ràng là đang giấu giếm điều gì đó.



Nhà họ Trần bây giờ đang nhắm vào dự án lớn với nhà họ Đỗ, nếu xảy ra sai sót gì thì nhà họ Trần cũng sẽ thiệt hại, nên Trần phu nhân tuyệt đối không thể để cơ hội liên hôn quý giá này bị phá hỏng bởi Tang Ninh.



Nghe nói lần đầu gặp mặt, Tang Ninh đã khiến Đỗ Nghiêu bị thương, không vui chút nào. Nhà họ Nam thì nói đã dạy dỗ Tang Ninh rồi, bây giờ cô đã ngoan ngoãn, đang chờ ngày mai đi gặp lại Đỗ Nghiêu để xin lỗi.



Nhưng rõ ràng, Trần phu nhân vẫn không yên tâm.



Lỡ như con bé c.h.ế.t tiệt kia lại nảy ra ý nghĩ gì khác thì sao?



Trần phu nhân liếc nhìn Trần Chỉ Hàm bên cạnh, ra hiệu bằng ánh mắt. Trần Chỉ Hàm hiểu ý, cũng đứng dậy, giữ khoảng cách vừa phải, đi theo Tang Ninh ra ngoài.



Tang Ninh bước ra khỏi sảnh tiệc, Kỷ Nghiên đã đứng chờ ở đó.



“Sao cậu lại tới vào lúc này?” Tang Ninh vội kéo cô ấy vào một góc khuất ở hành lang để nói chuyện.



“Thứ cậu nhờ tớ chuẩn bị, tớ đã mang đến rồi.”



“Thật sao?”



Kỷ Nghiên lấy ra một chiếc lọ nhỏ, lặng lẽ đưa cho Tang Ninh, hạ giọng nói:



“Nè, loại hương liệu này có tác dụng kích thích ham muốn. Cậu cứ để nó trong phòng, đảm bảo dù là đàn ông khó đối phó cỡ nào cũng không thể cưỡng lại được!”



Tang Ninh nhanh chóng cất lọ hương vào trong túi xách nhỏ của mình: “Nếu thành công, tớ nhất định hậu tạ hậu hĩnh.”



“Nếu thành công, cậu chính là vợ của Hạ thiếu rồi, còn cần gì nữa?”



Lời này như một tia sét đánh vào tai Trần Chỉ Hàm đang đứng nghe lén ở gần đó, đồng tử cô ta bỗng chốc co rút lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com