Cả đêm hôm qua cậu ngủ trên giường mềm, lại còn bị trói đến không thể động đậy, bây giờ cả người đang cảm thấy rất không thoải mái.
Nhớ lại vị giác kỳ lạ của Lục Tẫn rồi lại nghĩ đến cái nồi không biết chứa cái thứ quỷ gì, thân thể cậu càng thêm không thoải mái.
Lục Nhiên đặt chén trà xuống, như nhìn thấu suy nghĩ của cậu mà nói: “Cậu uống qua canh A Tẫn nấu chưa?”
Lâm Yến nghĩ nghĩ: “Chúng em đều rất bận, không có nhiều cơ hội.”
Lục Nhiên nhìn cậu, cười một chút, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua môi: “Nhưng mà, nó không nói với tôi như vậy.”
Lâm Yến: “?”
Lục Nhiên: “Nó nói là nó đau lòng cậu công tác bộn bề nên thường xuyên nấu canh rồi tìm người đưa qua.”
Lâm Yến: “…”
Lục Nhiên nhìn cậu: “Cho nên, lời của đứa nào mới là thật?”
Ai cũng không nói thật cả.
Lâm Yến mặt không cảm xúc nói: “Anh ấy tự thϊếp vàng lên mặt vậy à?”
Không đợi Lục Nhiên nói thêm, cậu đã tiếp tục: “Anh ấy có phải còn nói, em vì quá cảm động mà ngồi máy bay suốt đêm đi thăm ban không?”
Lục Nhiên giật mình, phụt cười.
Thẩm Tinh Nguyệt cũng cười: “Mùi vị rất kì lạ, người nào dũng cảm lắm mới khiêu chiến nổi.”
Lâm Yến nghe xong lời này, càng không muốn uống.
Lâm Yến chỉ tâm sự với bọn họ một lát mà cảm thấy còn mệt hơn quay trăm cảnh diễn.
Lời nói của Lục Nhiên như mang theo bẫy, bất cẩn một chút là giẫm trúng ngay.
Thẩm Tinh Nguyệt thì lại rất hứng thú với sinh hoạt của bọn họ, bà hỏi rất nhiều, Lâm Yến chỉ có thể tùy vào tình hình bịa ra.
Cố gắng thể hiện tuy rằng bọn họ rất bận nhưng tình cảm thì vẫn tốt.
Một hồi trà uống xong.
Lâm Yến bóp eo một chút.
Thời điểm cậu thu tay về vừa đúng lúc đối diện ánh mắt dò xét của hai người.
Lâm Yến: “Con…”
Thẩm Tinh Nguyệt đưa cho cậu tách trà: “Uống chút đi, lát nữa bảo A Tẫn xoa bóp cho con.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến làm sao từ chối ý tốt của bà được, chỉ có thể căng da đầu uống trà.
Cậu đã rót đầy một bụng trà, bây giờ cũng khá no rồi.
Lục Nhiên: “Uống nhiều chút, thế thì cậu có thể ăn ít canh hơn.”
Lâm Yến: “Cảm ơn.”
Không bao lâu sau, thân ảnh Lục Tẫn xuất hiện trước mắt bọn họ Anh bưng khay, vô cùng tự tin mà đi tới.
Lục Nhiên buồn bực nói: “Nấu nhanh như vậy?”
Thẩm Tinh Nguyệt cũng thấy lạ: “Mỗi lần mẹ nấu cũng phải mất mấy giờ.”
Lục Tẫn tò mò: “Mấy giờ liền, mẹ cử hành nghi lễ trong đó à?”
Thẩm Tinh Nguyệt: “…”
Lục Tẫn: “Chín là được rồi không phải sao? Con cố ý chọn cách nấu nhanh một chút, sớm cho Lâm Yến uống canh tình yêu của con.”
Anh vừa nói vừa lấy ra một cái nồi hầm đặt trước mặt Lâm Yến.
Cậu ngửi thấy một mùi hương hết sức kì quái, không muốn uống đâu… Lục Tẫn ngồi xổm bên người Lâm Yến, nắm tay cậu, áy náy nói: “Là anh không tốt, em nhất định là mệt lắm rồi, canh này coi như anh nhận lỗi, đừng nổi giận nữa nha?”
Lâm Yến thiếu chút nữa bị cái ngữ khí này làm cho nôn ra.
Lục Nhiên cũng có chút chịu không nổi, chà xát cánh tay, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Giây sau, cậu đã nhanh chóng cười lên: “Em làm sao mà trách anh được?”
Lục Tẫn: “Đúng vậy.”
Lâm Yến: “…”
Không phải da mặt anh nên mỏng một chút à?
Lục Tẫn ân cần mở nắp nồi ra, một mùi hương kì lạ xộc thẳng lên não.
Nước canh đặc sệt màu xanh trộn lẫn với những thành phần không nhận biết được, chẳng khác gì thứ thuốc ma pháp mà phù thủy tỉ mỉ điều chế. Trong vườn một mảnh yên tĩnh.
Ngay cả con chim nhỏ vừa mới ríu rít cũng như hiểu được điều gì mà im lặng nín thở.
Lục Tẫn không nhận ra có gì sai trong bầu không khí quái dị này, giới thiệu cho Lâm Yến: “Thịt dùng để hầm là thịt gà, thịt heo, thịt bò, còn có thịt bồ câu, bỏ thêm chút dược liệu, em thử xem?”
Hầu kết Lâm Yến lăn lên lăng xuống, thanh âm có chút khàn: “Tại sao nó lại có màu xanh?”
Thời điểm đi bước chân tương đối nhanh, chắc sợ phải uống thêm canh nữa.
Lục Nhiên ném xuống một câu “Tôi đi xem mẹ”, cũng nhanh chóng đi xa.
Trong hoa viên rất nhanh chỉ còn hai người họ.
Lâm Yến cầm lấy chén trà, đem mùi vị kì lạ trong miệng áp xuống.
“Chúng ta khi nào đi?”
Lục Tẫn: “Lúc cũng được. Cơ mà trong nồi vẫn còn canh kìa.”
Lâm Yến: “Tôi không phải uống xong rồi à?”
Lục Tẫn: “Sợ không đủ nên dùng nồi áp suất hầm thêm chút cho cậu làm cơm tối.”
Lâm Yến xanh cả mặt: “Cảm ơn, không cần.”
Lục Tẫn bất ngờ nói: “Tôi mát xa cho cậu một chút.”
Lâm Yến sửng sốt: “Gì cơ?”
Lục Tẫn chỉ chỉ eo cậu, “Cậu không phải không thoải mái à? Nãy tôi thấy cậu hay điều chỉnh dáng ngồi.”
Lâm Yến không nghĩ anh thế mà nhìn ra được, có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn uyển chuyển từ chối: “Không cần, tôi không có thói quen để người khác chạm vào cơ thể mình.”
Lục Tẫn nghĩ nghĩ, “Tôi có cái này rất tốt, cậu muốn thử không?”
Thời điểm Lâm Yến đóng cửa xuống xe, Lục Tẫn cười tủm tỉm nói: “Lâm Yến, chúc cậu có một kì nghỉ vui vẻ.”
Lâm Yến: “Ý anh là đang bảo tôi làm ít việc hơn à?”
Lục Tẫn: “Lâu lâu cậu mới hiểu được phong tình nha.”
Nhìn xe Lục Tẫn đi xa, Lâm Yến đeo khẩu trang và mũ bắt chiếc xe khác.
Mới vừa lên xe, cậu đã nhận được tin nhắn của Dương Thụ.
【Dương Thụ: Tôi muốn xin lỗi cậu. 】
【 Lâm Yến: Nói. 】
【Dương Thụ: Hôm nay tôi gặp người đại diện của Lục Tẫn nên đi hỏi cậu ta về ý tưởng xào CP. 】
【 Lâm Yến: Không phải tôi nói không muốn xào à? 】
【Dương Thụ: Ừ, chủ yếu là vì tôi cảm thấy không thể buông tha cơ hội này, nhỡ bên Lục Tẫn cũng có ý tưởng này thì sao? Cho nên tôi gặp được ổng liền hỏi một chút.
Bạn hiền à, người đại diện của Lục Tẫn lạnh lùng lắm huhuhu.】
【 Lâm Yến: Nói cái gì?】
【Dương Thụ: Chưa nói cái gì đã cười rồi, cười nhạo chúng ta.】
【Dương Thụ: Giống như có ý bảo chúng ta cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga.】
Lâm Yến đối với việc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Địa vị của Lục Tẫn ở đâu, có bao nhiêu người muốn đu lên, người đại diện kia chả nhẽ còn không biết.
Hai năm trước, có lần một ảnh hậu hợp tác với anh đã tự mình bỏ tiền truyền ra một đống tin bắt bóng đuổi gió, kết quả là ngay hôm đó bị vả mặt vì Lục Tẫn tự tay bác bỏ tin đồn.
Ảnh hậu kia bị cười nhạo rất lâu, đến giờ cũng chưa thấy lộ mặt thêm lần nào.
Người nhân khí cao còn bị đối đãi như thế, mấy người nhân khí thấp như Lâm Yến thì miễn bàn đi.
Lục Tẫn trước nay chưa từng buồn nhìn đến dù chỉ là một chút.
Lần này cũng tại vì Dương Thụ quá tự tin, cảm thấy Lục Tẫn ở trong chương trình yêu đường chịu phối hợp với Lâm Yến, nói không chừng có cơ hội cùng nhau hợp tác.
Sau khi ăn khổ Dương Thụ mới bình tĩnh lại, cảm thấy rất có lỗi với Lâm Yến.
Dù sao nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì cũng là tổn hại đến thanh danh của Lâm Yến.
Trong mắt đối phương, Lâm Yến chính là muốn ôm đùi trèo cao.
Dương Thụ xin lỗi không ngừng, Lâm Yến nghe đến phiền.
Cậu lười đánh chữ, ghi âm một câu gửi qua: “Câm miệng, ồn quá.”
Lâm Yến vốn nghĩ chuyện này không có gì to tát, đột nhiên lại trông thấy trên trình duyệt có một dòng tin mới được đẩy lên.