-"Đúng rồi, chị già rồi nên quên mất, em hãy tìm lại chiếc vòng tay của mình, đưa cho Tú Cầm nhận diện thử xem."
-"Tiếc là năm đó, Thích Nghĩa bệnh nặng, không có tiền mua thuốc, em đã đem chiếc vòng đi cầm cố!
Sau này, mãi không đủ khả năng chuộc lại, đến khi có tiền thì tiệm cầm đồ cũng không còn.
Nếu muốn tìm lại chiếc vòng, chỉ có thể nhờ đến tam muôi."
-"Tam muội giờ ở tận nước ngoài, bao năm không liên lạc, biết tìm đâu bây giờ?"
-"Hiện nay nhiều người đã bắt đầu liên lạc với người thân ở nước ngoài, em tin tam muội cũng đang tìm cách liên hệ với gia đình.
Em đã xem không ít thông báo tìm kiếm người thân xuyên biên giới, hay chúng ta cũng đăng một tin tìm người đi?"
Bữa cơm hôm ấy, Đinh Phi Dương như lạc vào rừng rậm, trước mắt chỉ thấy màn sương mù dày đặc.
Mâm cơm thịnh soạn nhưng vì câu chuyện của Cố Ái Đảng, mọi người chỉ chăm chú nghe kể, quên cả thưởng thức hương vị.
Liễu Tiểu Thanh nghe mọi người bàn tán xôn xao, cũng hiểu ra đại khái:
-"Dì cả, cháu hiểu rồi, giờ chúng ta cần tìm lại chiếc vòng tay của dì ba, để mẹ cháu nhận dạng xem có giống với chiếc vòng của bố anh trai cháu năm xưa không phải không!"
Mọi người gật đầu đồng ý:
-"Đúng vậy."
-"Dù sao cũng không thể vì chuyện này mà đào mộ cha ruột của Phi Dương lên được!" Phạm Tú Cầm nói.
-"Nếu vậy, ngày mai chúng ta sẽ đến tòa soạn đăng tin tìm người ngay.
Hiện nay việc liên lạc trong và ngoài nước đã được nới lỏng, em tin tam muội cũng đang tìm kiếm gia đình.
Biết đâu tam muội hoặc người quen của bà ấy sẽ đọc được báo và liên hệ với chúng ta!
Dù chưa thể khẳng định Phi Dương có phải cháu ruột của bà hay không, bà cũng hãy bình tĩnh.
Dù sao, chúng ta vốn đã là người thân, nếu Phi Dương không phải cháu ruột, bà vẫn là dì của cháu, đúng không?"
Mọi người đồng tình, Liễu Thích Nghĩa nói với Cố Ái Đảng:
-"Dì cả, chuyện này có lẽ không thể giải quyết ngay được, bà đừng nóng vội. Dù sao Phi Dương cũng đã tìm về, không thể mất đi nữa!"
Cố Ái Đảng gật đầu:
-"Không vội, không vội. Chỉ là... Phi Dương, cháu có thể gọi ta một tiếng bà được không?"
Tạ Yến Thu thúc nhẹ Đinh Phi Dương, ra hiệu đồng ý.
Đinh Phi Dương chủ động nắm tay Cố Ái Đảng:
-"Bà ơi, dĩ nhiên rồi! Cháu cũng mong bà là bà ruột của cháu!
Nghe nói hồi nhỏ bà nội rất thương cháu, tiếc là bà mất sớm, cháu không còn nhớ rõ hình dáng bà nữa.
Giờ đây, cháu có thêm hai người bà yêu thương mình, cháu vui lắm!"
Điều Đinh Phi Dương nói không sai.
Trong gia đình họ Đinh, ông bà nội mất từ khi cậu còn nhỏ.
Hàng xóm kể lại, ông bà nội rất cưng chiều Đinh Phi Dương, vì thế mà thường xảy ra mâu thuẫn với Kiều Lan Hoa.
Sau khi hai cụ qua đời, cuộc sống của cậu thay đổi hoàn toàn.
Nhìn trời đã tối, Tạ Yến Thu muốn cáo từ vì ngày mai còn phải đi học:
-"Ông, bà, ngày mai cháu còn phải đến trường, Phi Dương cũng phải đi làm, chúng cháu xin phép về trước. Có thời gian cháu sẽ thường xuyên về thăm mọi người!"
Đinh Phi Dương cũng nhận ra đã muộn, tâm trí cậu vẫn còn rối bời vì những sự kiện hôm nay:
-"Vâng, ông, bà, chú, mẹ, chúng cháu xin phép về, hôm khác sẽ quay lại thăm mọi người!"
Cố Ái Đảng không nỡ buông tay Đinh Phi Dương:
-"Ừ, ừ."
Phạm Tú Cầm nói:
-"Lão Liễu, anh đưa các cháu ra ngoài một đoạn đi."
Đinh Phi Dương vội từ chối:
-"Mẹ, không cần chú đưa đâu, chúng con ra ngoài tự bắt xe được. Chú còn phải đưa ông bà về nữa.
Bọn trẻ chúng con đi bộ một đoạn cũng không sao, ra khỏi ngõ là có xe ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phạm Tú Cầm nhìn cậu con trai khôi ngô, hiểu chuyện, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
-"Vậy cũng được, các con nhớ thường xuyên về thăm nhà nhé."
-"Dạ, chắc chắn rồi ạ."
Mọi người cùng tiễn Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu ra cổng, dõi theo bóng lưng hai người cho đến khi khuất hẳn góc ngõ.
Liễu Tiểu Thanh còn cất giọng gọi theo:
Vân Vũ
-"Anh ơi, nhớ về thăm nhà thường xuyên nhé!"
Đinh Phi Dương từ xa vẫy tay đáp lại. Khi hai người khuất hẳn, Liễu Thích Nghĩa mới lái xe đưa ba vị cao niên về nhà, còn Lý Đại Cường thì đi xe đạp của Liễu Tiểu Thanh về nhà mình.
Khi không còn trong tầm mắt mọi người, Tạ Yến Thu và Đinh Phi Dương thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Phi Dương vẫn chưa thể tiêu hóa hết câu chuyện ly kỳ về thân thế của mình:
-"Yến Thu, em nghĩ lời dì cả Cố có thể là thật không? Có khi nào anh thực sự là cháu ruột của bà ấy?"
-"Câu chuyện của bà ấy có lẽ là thật.
Nhưng nếu trong quá trình tìm kiếm con trai, bà ấy nhầm lẫn ở khâu nào đó, dẫn đến việc nhận nhầm người, thì anh không phải cháu ruột của bà.
Vì vậy, chỉ khi có bằng chứng cụ thể, chúng ta mới biết chắc được!
Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu là người thân thì càng tốt phải không?
Anh lại có thêm một gia đình yêu thương mình! Nhìn cách ăn mặc của bà Cố, có khí chất của một phu nhân quan chức cấp cao đấy!"
-"Thân phận của bà ấy là gì, anh không quan tâm!"
-"Dựa hơi cây cao dễ hóng mát, nếu Cao Kim Điền không có hậu thuẫn từ nhiều quan chức, liệu cô ta có thể ngang ngược như vậy không?"
-"Dù ngang ngược đến đâu, cuối cùng cô ta vẫn bị chúng ta trị được. Sống ngay thẳng vẫn quan trọng hơn."
-"Em nghĩ Cao Kim Điền sẽ chịu buông tha cho chúng ta sao?"
-"Không buông tha thì sao? Cha cô ta cũng vì cô mà bị liên lụy! Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình?"
-"Thẩm Viêm không nói cô ta đang hẹn hò với một gia đình quyền thế sao?
Và thái độ của cô ta cho thấy, dường như không có ý định hòa giải với chúng ta!
Biết đâu, khi có được bạn trai quyền lực, cô ta sẽ tiếp tục chèn ép chúng ta!"
-"Binh đến tướng chặn, nước đến chân nhảy. Giờ ta còn đang đau đầu với chuyện thân thế này, chẳng muốn nghĩ đến cô ta nữa!"
Vừa lúc một chiếc xích lô đi ngang, Đinh Phi Dương giơ tay gọi:
-"Đến trường Y trước, sau đó đến Bệnh viện Quân khu!"
Đưa Tạ Yến Thu đến cổng trường, Đinh Phi Dương đợi cho đến khi cô vào khu ký túc xá mới quay lại xe về nhà.
Khi Tạ Yến Thu vào phòng, bạn cùng phòng Lý Lâm thấy cô mệt mỏi liền hỏi:
-"Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền mà về muộn thế?"
Tạ Yến Thu mệt mỏi nằm vật ra giường:
-"Hôm nay xin nghỉ, có việc về quê, xe lại hỏng dọc đường, mệt lả người rồi."
Bạn cùng phòng Trương Trình nói:
-"Cô còn phải làm thêm nữa sao? Tôi thấy này, công việc làm thêm này có thể nghỉ rồi!
Sau này kiếm được người đàn ông giàu có, muốn gì chẳng có, cần gì phải làm thêm nữa?"
-"Đúng vậy, sau này chỉ cần chăm chút ngoại hình là được, tiền bạc tự khắc sẽ vào túi thôi."
-"Tạ Yến Thu, cô không phải đã có người yêu rồi sao, lại còn là một anh bộ đội điển trai nữa, sao còn buông lưới bắt bướm thế?"
Tạ Yến Thu ngớ người, không hiểu từ đâu ra câu nói này:
-"Ý cô là gì?"
Cô chợt nhận ra mình đang bị các bạn cùng phòng bao vây bằng ánh mắt đầy ác cảm, nhưng không hiểu nguyên nhân từ đâu.