Thập Niên: Vợ Ú Thời 80 Của Bác Sĩ Quân Y

Chương 587: Món quà quý giá nhất.



Thẩm Nguyệt nhìn Tạ Yến Thu đang đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, đến mức quên cả nhận tập tài liệu mà Thẩm Nguyệt đưa cho, liền hỏi:

"Yến Thu, em nhìn gì mà chăm chú thế?"

Nói rồi, Thẩm Nguyệt cũng theo ánh mắt Tạ Yến Thu nhìn ra ngoài, khẽ mỉm cười:

"Đó là hàng xóm mới của chị và người yêu cậu ta. Giới trẻ bây giờ nắm tay nhau ngoài đường cũng chẳng có gì lạ, em không cần phải ngạc nhiên đến thế chứ?"

Tạ Yến Thu bừng tỉnh, nhận tập tài liệu từ tay Thẩm Nguyệt:

"Hai người đó em biết, chỉ là lạ sao họ lại đi cùng nhau."

"À, là bạn của em à?"

"Không phải bạn, chỉ là quen biết thôi."

Nhìn theo bóng dáng Cao Kim Điền và Lý Phong rẽ vào một con phố rồi lên xe buýt, Tạ Yến Thu cất tài liệu vào túi, quay sang hỏi Thẩm Nguyệt:

"Chị Thẩm Nguyệt, chị có muốn cùng em lên Kinh Đô dạo chơi không?"

Thẩm Nguyệt cười:

"Hôm nay chị không đi được đâu, em không biết sao? Còn cả đống việc đang chờ chị xử lý."

Thẩm Nguyệt làm việc rất chăm chỉ, dĩ nhiên, với sự có mặt của Tạ Yến Thu và Tiêu Bác, chế độ đãi ngộ dành cho cô cũng không hề tệ.

Đến Kinh Đô, sau khi xong việc, Tạ Yến Thu mới ghé qua căn nhà của mình. Công trình cải tạo vẫn đang tiến hành, trong ngoài đều bừa bộn. Vốn không am hiểu về trang trí nội thất, cô chỉ xem qua rồi đưa ra một vài yêu cầu nhỏ.

Tống Thu Phong biết tin Tạ Yến Thu lại đến Kinh Đô, liền mời cô đi ăn. Lần này, Tạ Yến Thu không từ chối.

Tống Thu Phong vui vẻ hẳn lên. Lần gặp này, Tạ Yến Thu cảm nhận rõ ràng thái độ của bà dành cho mình khác hẳn trước. Tạ Yến Thu hiểu, đứa cháu nội đối với Tống Thu Phong quan trọng thế nào, việc cứu đứa bé lần này khiến bà vô cùng biết ơn. Nhưng Tạ Yến Thu không hề tỏ ra kiêu ngạo.

"Yến Thu, sau khi tốt nghiệp, cháu hãy chọn một bệnh viện ở Kinh Đô mà làm việc đi. Nếu có khó khăn gì, cô có thể giúp đỡ. Lúc đó, cháu ở gần cô, việc giáo d.ụ.c con cái cũng thuận tiện, hơn nữa ở đây cũng đã có nhà rồi."

Tống Thu Phong thực sự muốn Tạ Yến Thu làm việc tại một bệnh viện lớn ở Kinh Đô. Nhưng Tạ Yến Thu lại có vẻ không mặn mà:

"Cô Tống ạ, kế hoạch tạm thời của cháu là không vào bệnh viện, cháu muốn mở phòng khám riêng."

Câu trả lời khiến Tống Thu Phong giật mình, bà vội vã lắc tay:

"Con bé này, đừng có ngốc thế! Cháu tưởng mở phòng khám dễ lắm sao? Rủi ro và trách nhiệm lớn lắm đấy! Là phụ nữ, có một công việc ổn định, vừa thể diện lại nhàn hạ, tốt biết bao!"

Thái độ của Tống Thu Phong khiến Tạ Yến Thu nhớ đến Trương Quế Hoa, mẹ cô cũng nghĩ vậy. Thời đại này, từ những người phụ nữ nông thôn ít chữ đến các quan chức cao cấp, đều cho rằng có một công việc ổn định mới là điều đúng đắn.

"Thưa cô, cháu nghĩ thế này: Nếu châu vào bệnh viện lớn, cháu chỉ phục vụ những người có điều kiện. Còn nếu mở phòng khám, cháu muốn dùng y thuật của mình để cứu chữa những người vì nhiều lý do không thể đến bệnh viện lớn. Cô cũng biết, cửa bệnh viện lớn khó vào thế nào, với một bộ phận người dân nghèo, họ thà chịu c.h.ế.t ở nhà còn hơn bước chân vào đó."

Tống Thu Phong lại một lần nữa kinh ngạc trước suy nghĩ của Tạ Yến Thu. Hóa ra, cô gái xuất thân nông thôn này lại có tầm nhìn lớn đến thế. Tống Thu Phong, người luôn tự nhận mình là người tốt bụng, giờ đây cảm thấy không bằng.

Vân Vũ

Khi nghĩ về sự nghiệp, Tống Thu Phong chỉ quan tâm đến tương lai và sự phát triển của Tạ Yến Thu, chưa từng nghĩ đến việc phục vụ nhân dân. Tống Thu Phong nghiêm túc đưa tay nắm lấy tay Tạ Yến Thu:

"Yến Thu, cô ủng hộ cháu. Nếu cần giúp đỡ gì, cứ tìm cô."

Tạ Yến Thu cũng không khách sáo:

"Cô Tống, cháu có khi nào khách sáo với cô đâu"

Tống Thu Phong bật cười, bà thích cô bé này chính vì sự khéo léo trong cách ứng xử, luôn biết giữ khoảng cách phù hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Tống Thu Phong hỏi về chuyện của Cao Kim Điền, Tạ Yến Thu kể lại việc gặp Lý Phong và Cao Kim Điền. Tống Thu Phong hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:

"Người phụ nữ này giống như loài cây leo, lúc nào cũng không thể sống thiếu đàn ông. Nhưng nếu cô ta tìm được người phù hợp, kết hôn và có con, có lẽ sẽ không còn quấy rầy chúng ta nữa, cũng tốt."

Sau cuộc trò chuyện với Tống Thu Phong về việc mở phòng khám, Tạ Yến Thu càng có kế hoạch rõ ràng hơn cho tương lai. Trên đường trở về Vân Châu, cô cảm thấy con đường phía trước rộng mở và tươi sáng, tâm trạng cũng thoải mái hẳn.

Khi tin tức về Lý Phong và Cao Kim Điền lan đến gia đình, mọi người lại xôn xao bàn tán:

"Yến Thu, xem ra con và Cao Kim Điền đúng là oan gia ngõ hẹp rồi."

Tạ Yến Thu và Đinh Phi Dương nhìn nhau, Đinh Phi Dương nhíu mày:

"Từ nay về sau cố gắng tránh mặt cô ta thôi."

Với Đinh Phi Dương, Cao Kim Điền đã đáng ghét, nhưng Lý Phong không chỉ đáng ghét mà còn khiến Đinh Phi Dương thấy rợn người.

"Ừ, từ giờ tránh được thì tránh. Chỉ là mấy hôm nữa là sinh nhật bà nội, chắc mọi người đều sẽ đến, khó tránh khỏi gặp mặt."

Phạm Tú Cầm nhắc đến sinh nhật của Cố Ái Đảng.

"Yến Thu, con đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nội chưa?"

Nghe đến sinh nhật, Trương Quế Hoa hỏi.

"Chuẩn bị xong từ lâu rồi, lần trước lên Kinh Đô con đã mua rồi."

Sinh nhật của Cố Ái Đảng năm nay được tổ chức khá kín đáo vì Lý Sĩ Cần vừa thăng chức lên Kinh Đô, sợ bị cấp dưới nhòm ngó. Bà không dám đặt tiệc ở khách sạn.

"Không mời người ngoài, chỉ tụ tập gia đình thôi." Cố Ái Đảng nói.

Gia đình họ Lý vốn đông người, chỉ tính riêng những người ở tỉnh thành đã lên đến mấy chục, nhà lại không đủ chỗ.

Đinh Phi Dương liền đề xuất:

"Bà ơi, nếu mọi người đến cùng lúc, nhà sẽ chật chội lắm, chưa nói đến ăn uống, chỉ ngồi thôi cũng đã chật rồi, ồn ào không tốt. Chi bằng chia làm hai buổi, một nửa đến vào buổi sáng, nửa còn lại đến buổi tối."

Cố Ái Đảng nhìn đứa cháu trai mà bà yêu quý nhất, gật đầu:

"Phi Dương, bà biết cháu không muốn gặp mặt nhà họ Lý. Bà cũng nghĩ vậy. Vậy cứ chia làm hai buổi thôi. Nhà cháu đến vào ban ngày, để nhà họ đến buổi tối. Như thế sẽ không gặp nhau."

Tạ Yến Thu nghe xong rất vui. Cô thực sự không muốn gặp Lý Phong chút nào. Hắn từng hại cô và Đinh Phi Dương, nhưng lại viện đủ lý do để đổ lỗi cho Tạ Xuân Đông. Vì thể diện, Tạ Yến Thu không thể không chào hỏi, nhưng thật sự rất phiền.

Đến ngày sinh nhật của Cố Ái Đảng, Đinh Phi Dương đổi ca, Tạ Yến Thu xin nghỉ. Từ sáng sớm, cả nhà đã bận rộn chuẩn bị.

Mang theo hai đứa bé đi chơi nhà người khác thật phiền phức, nào là sữa, nào là tã lót. Trương Quế Hoa thấy bất tiện:

"Hay là hôm nay không cho các cháu đến nhỉ? Đến đó pha sữa, thay tã cũng bất tiện lắm."

Phạm Tú Cầm lắc đầu:

"Không được đâu. Dù hôm nay là sinh nhật của bà nội, nhưng hai đứa bé này mới là nhân vật chính. Chúng ta có đi hay không không quan trọng, nhưng hai đứa bé chính là món quà quý giá nhất đối với bà nội."