Thập Niên: Vợ Ú Thời 80 Của Bác Sĩ Quân Y

Chương 439:



Đêm Giao thừa đến thật nhanh!

Đinh Phi Dương nắm tay Tạ Yến Thu đi trên phố, hai bàn tay ấm áp sau bữa ăn tối, cũng như lòng họ ấm áp vậy.

"Yến Thu, muộn rồi, khó gọi xe lắm. Em tìm một khách sạn gần đây nghỉ tạm đi, sáng mai dậy sớm đến châm cứu cho mẹ."

Lời Đinh Phi Dương khiến Tạ Yến Thu ngạc nhiên, đây không phải phong cách tiết kiệm của anh:

"Thôi, em ngủ chung với anh một đêm vậy."

Trong phòng bệnh đơn có một giường cho người nhà và một giường xếp. Đinh Phi Dương nhất quyết nhường giường lớn cho dượng Liễu, nhưng dượng Liễu không chịu, cương quyết nhường lại giường lớn cho anh. Hai người ngủ chung cũng được, nhưng bên cạnh là giường bệnh của Phạm Tú Cầm. Đinh Phi Dương nói:

"Không tiện đâu, lúc em ngủ, dượng Liễu đang chăm mẹ, sợ em ngại. Một đêm khách sạn cũng chẳng đáng là bao."

"Thôi được."

Tạ Yến Thu không ngờ Đinh Phi Dương giờ lại tinh tế đến thế. Thực ra, nằm trên giường bệnh ngủ, cô cũng chẳng để ý xung quanh có ai hay không. Trong bệnh viện, nhiều phòng chật kín người, có khi hành lang cũng đầy người ngủ, ai quan tâm chuyện này?

Tạ Yến Thu và Đinh Phi Dương cùng tìm một khách sạn đối diện bệnh viện. Sau khi ổn định, Tạ Yến Thu nói:

"Anh về đi. Lâu quá dượng Liễu lại tưởng anh đi đâu."

Đinh Phi Dương bước đến trước mặt Tạ Yến Thu, giọng đột nhiên thay đổi, pha chút nũng nịu. Dáng người cao lớn của anh tương phản với giọng điệu này:

"Ôm anh đi, hôn anh đi, rồi anh mới về."

Nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu mà lại như trẻ con, Tạ Yến Thu chỉ muốn bật cười. Cô giơ hai tay ôm lấy eo Đinh Phi Dương, ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn lên má anh. Khi môi cô chạm vào, Đinh Phi Dương nghiêng mặt, đón lấy đôi môi của cô...

...

Chiếc giường khách sạn thật mềm...

"Anh nên về rồi."

Tạ Yến Thu nói vậy nhưng hai tay vòng qua cổ anh, lưu luyến không rời.

"Hay anh về nói với dượng Liễu rồi quay lại với em?"

"Không cần, dượng Liễu vất vả lắm, anh về thay cho dượng ấy đi nghỉ."

Dù nói thế, từng tế bào trong người Tạ Yến Thu đều toát lên sự lưu luyến. Đinh Phi Dương cũng không yên tâm để dượng Liễu một mình ở bệnh viện. Anh ôm mặt Tạ Yến Thu:

"Đợi mẹ khỏe, anh sẽ ngủ với em mỗi ngày, chúng ta không bao giờ xa nhau."

Tạ Yến Thu cười, búng nhẹ vào mũi Đinh Phi Dương:

"Nói dối."

"Anh nói là làm."

"Hừ, thế khi anh trực đêm thì sao?"

Đinh Phi Dương bật cười, mặc áo vào:

"Yến Thu, trừ khi anh làm việc."

Nói rồi, anh quay lại đắp chăn cho cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, rồi mới bước đi, ngoảnh lại nhìn ba lần.

Nhìn Đinh Phi Dương rời đi, Tạ Yến Thu không nhịn được cười. Cô tưởng anh tế nhị, sợ cô ngại ngùng khi ngủ trong phòng bệnh trước mặt dượng Liễu nên mới đề nghị thuê khách sạn, hóa ra lại có mục đích khác. Nhưng mục đích ấy, cô cũng thích lắm...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

Sáng sớm, Tạ Yến Thu mua đồ ăn đến bệnh viện, tranh thủ trước khi bác sĩ làm việc để châm cứu cho Phạm Tú Cầm. Nhìn mẹ mãi không tỉnh, tâm trạng Liễu Thích Nghĩa khó lòng vui nổi, ông ăn sáng cũng chẳng ngon. Lời bác sĩ khiến ông tuyệt vọng, hơn nữa, ông từng chứng kiến người thân mắc bệnh giống Phạm Tú Cầm, cũng nằm liệt giường một thời gian rồi qua đời. Vì thế, ông luôn lo lắng.

Tạ Yến Thu vừa xong việc, Liễu Tiểu Thanh đến, mang theo quần áo thay:

"Bố, hôm nay con thay đồ cho mẹ, bố về nhà tắm rửa đi. Con ở đây cùng anh chị chăm mẹ."

"Anh chị con còn có việc phải đi, tắm rửa không vội, mùa đông có mùi gì đâu."

Liễu Thích Nghĩa nói đúng, nhưng trong tình cảnh này, ông cũng chẳng thiết chăm sóc bản thân.

Vân Vũ

"Bố, ngày mai là Tết rồi, bố không tắm rửa thì sao được? Anh chị bận thì để Đại Cường qua đây. Sáng nay Đại Cường cùng con đến, sợ bố đuổi nên đứng đợi ở ngoài."

"Cái gì? Đại Cường đang đợi ngoài kia?"

"Vâng, anh ấy muốn vào thăm nhưng sợ bố giận đuổi đi. Không vào thì trong lòng lại áy náy."

Trời lạnh thế này, Lý Đại Cường đúng là đồ ngốc!

Dù mặt vẫn không vui, Liễu Thích Nghĩa thở dài:

"Gọi nó vào đi, bố về tắm rửa."

Liễu Tiểu Thanh mỉm cười, bố cho phép anh ấy vào cũng coi như tha thứ rồi. Nếu Lý Đại Cường có thể chăm sóc Phạm Tú Cầm, ít nhất cũng giúp anh ấy bớt cảm giác tội lỗi.

Lý Đại Cường bước vào, lập tức hăng hái quét dọn, không khác gì nhân viên vệ sinh. Liễu Thích Nghĩa vốn rất quý Lý Đại Cường, giờ thấy thái độ khiêm nhường của Lý Đại Cường, cũng coi như bỏ qua chuyện cũ.

...

Tạ Xuân Đông ngồi trong căn hộ chờ Tạ Yến Thu đến. Tạ Xuân Đông tin chắc cô sẽ tới, vì chuyện này với một người phụ nữ không hề nhỏ. Nhưng người ta không thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ. Lần trước, Tạ Xuân Đông buông lời vô ý với Tạ Yến Thu, bị cô ghi âm làm bằng chứng, hại cha, hại cả nhà. Tạ Xuân Đông hối hận muốn đập đầu vào tường, lần này nhất định không phạm sai lầm tương tự.

Tạ Xuân Đông đã chuẩn bị kỹ lưỡng, và cách chuẩn bị của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Yến Thu. Cô lo Tạ Xuân Đông sẽ tìm cách ngăn cô mang theo máy ghi âm, như khám người chẳng hạn. Nhưng thực ra, hắn chọn một hướng khác.

Tạ Xuân Đông nghĩ, khi đối mặt với Tạ Yến Thu, phải cực kỳ cẩn trọng, mỗi câu nói đều phải khẳng định Tạ Yến Thu và Cố Văn có quan hệ bất chính, không được để lỡ lời nào khiến cô ghi âm được.

Nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Tạ Xuân Đông ngồi không yên, trong đầu diễn đi diễn lại như kịch bản, nghĩ xem Tạ Yến Thu sẽ nói gì, mình phải đáp lại ra sao. Dù thế nào cũng phải khăng khăng Tạ Yến Thu và Cố Văn có quan hệ.

9 giờ 10 phút, tiếng gõ cửa vang lên. Tạ Xuân Đông "bật" khỏi ghế sofa, khóe miệng nở nụ cười đầy tự tin:

"Xem cô không đến!"

Anh chỉnh lại trang phục, điều chỉnh biểu cảm, rồi mới ra mở cửa.

Đúng vậy, Tạ Yến Thu đang đứng ngoài cửa.

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, chiếc áo bông rộng thùng thình, mái tóc dài buộc lỏng. Lần uốn tóc trước đã lâu, giờ chỉ còn phần đuôi hơi xoăn. Cô không trang điểm, nhưng vẫn toát lên vẻ duyên dáng tự nhiên khiến Tạ Xuân Đông không rời mắt.

"Tôi biết cô sẽ đến mà."

Tạ Xuân Đông cười, gương mặt điển trai giờ đây trông chẳng có vẻ gì là độc ác. Hóa ra, "xem mặt mà bắt hình dong" đúng là không chính xác.

Nhưng Tạ Yến Thu đề phòng lùi lại một bước. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, bên trong không có ai. Cô lại lùi thêm một bước:

"Tôi đã đặt chỗ ở quán trà đối diện, chúng ta ra đó nói chuyện được không?"