Sáng hôm sau, Cố Văn dậy sớm đưa Cao Kim Điền đi khám thai, bất chấp cơ thể mệt mỏi vì chưa kịp điều chỉnh múi giờ.
Cao Kim Điền quyết định lần này sẽ đăng ký khám với bác sĩ Vương Kiều Nguyệt – những lần trước cô đều không đặt được lịch. Giờ đã bước vào giai đoạn giữa thai kỳ, cô muốn tìm một bác sĩ giỏi để theo dõi sát sao.
Khi Cao Kim Điền và Cố Văn đến bệnh viện, trước mặt đã xếp hàng dài. Trương Lan vốn định đi cùng con gái, nhưng thấy Cố Văn đã đi cùng, liền khéo léo ở nhà dọn dẹp.
Cố Văn muốn đưa Cao Kim Điền ngồi ghế chờ, còn Cố Văn sẽ xếp hàng, nhưng nhìn quanh, ghế chờ đã kín chỗ. Cố Văn thất vọng nói:
"Hết ghế rồi."
Cao Kim Điền không hề bận tâm, cô thích cảm giác được đi bên cạnh Cố Văn, nhất là trong lúc đông người như thế này. Cố Văn luôn cẩn thận đỡ tay cô, sợ có chút sơ sẩy nào, như một người chồng, người cha chu toàn chăm sóc vợ và đứa con trong bụng.
Vân Vũ
Hai người dựa vào nhau xếp hàng, dù mệt nhưng lòng tràn ngập hạnh phúc. Sau thời gian chờ đợi dài, cuối cùng họ cũng lấy được số khám của Vương Kiều Nguyệt. Cao Kim Điền vui mừng nói:
"Hôm nay may mắn thật, số này khó lấy lắm đấy!"
Nhưng lấy được số chỉ là bước đầu, đến phòng khám lại phải tiếp tục xếp hàng. May mắn là có Cố Văn đi cùng, trước đây khi đi khám một mình, cô luôn cảm thấy cô đơn. Giờ đây, có Cố Văn chàng ngoại quốc cao ráo, điển trai này bên cạnh, Cao Kim Điền không chỉ vui mà còn thấy tự hào.
Trong mắt người khác, Cố Văn chăm sóc cô chu đáo, tất nhiên họ sẽ nghĩ đó là chồng cô. Thời đó, tư tưởng sùng bái nước ngoài khá phổ biến, việc một phụ nữ trẻ kết hôn với người ngoại quốc thường được xem là đáng ngưỡng mộ.
Trong khi Cao Kim Điền vui vẻ, Cố Văn lại tỏ ra bực bội. Dù sẵn lòng kiên nhẫn vì đứa bé, nhưng việc xếp hàng liên tục khiến Cố Văn không khỏi sốt ruột:
"Mỗi lần khám thai của em đều bình thường, thật sự không cần phải đợi bác sĩ đông bệnh nhân thế này. Cứ thế này, đến lượt mình có khi đã tan ca, lại phải chờ đến chiều."
Cao Kim Điền định an ủi Cố Văn, bỗng một bóng người thu hút sự chú ý của cô. Dáng người cao lớn bước đi khập khiễng – không lầm vào đâu được, đó chính là Tần Chí Kiên.
Giống như hôm qua, Tần Chí Kiên và vợ là Lâm Lạp Mai cùng đưa Liễu Tiểu Thanh vào. Họ không xếp hàng, Tần Chí Kiên đợi bên ngoài. Một bệnh nhân nhường ghế cho Tần Chí Kiên, có lẽ vì thấy Tần Chí Kiên bị tật nguyền.
Lâm Lạp Mai và Liễu Tiểu Thanh đi thẳng vào phòng khám. Cao Kim Điền cố nhìn vào trong, dù bị người xếp hàng che khuất một phần, nhưng qua khe hở, cô thấy bác sĩ đang tiếp bệnh nhân khác, nhưng khi thấy Liễu Tiểu Thanh, bà lập tức gật đầu chào, dường như còn nói gì đó.
Dưới khẩu trang, không thấy rõ miệng bác sĩ, nhưng qua biểu cảm của Lâm Lạp Mai, có thể thấy họ rất thân quen. Họ đứng đợi ngay đó, khi bác sĩ khám xong cho một bệnh nhân, Liễu Tiểu Thanh được ưu tiên khám ngay.
"Đây không phải chen ngang sao?" – Cố Văn chỉ thấy Lâm Lạp Mai, không nhận ra Liễu Tiểu Thanh vì dáng vẻ thay đổi do mang thai.
Cao Kim Điền kéo tay Cố Văn, khẽ nói:
"Anh nói nhỏ thôi."
Cô không muốn gây xích mích trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, thời đó, nếu có quen biết với bác sĩ, việc chen ngang cũng chẳng có gì lạ. Huống chi, có những trường hợp khẩn cấp, không thể khẳng định họ hoàn toàn là chen ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao, ngay cả khi họ chen ngang, thì sao? Không chỉ là khám bệnh, ngay cả Tống Thu Phong cũng có thể mời chuyên gia đến nhà khám, chẳng bác sĩ nào dám từ chối.
Tần Chí Kiên ngồi ngoài chờ, không nhận ra Cao Kim Điền. Giờ đây, ánh mắt Tần Chí Kiên chỉ dành cho Lâm Lạp Mai. Cao Kim Điền là nỗi hổ thẹn anh không muốn nhắc đến.
Cao Kim Điền chờ đợi, dù có Cố Văn bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần, nhưng khi thấy Tần Chí Kiên đưa Liễu Tiểu Thanh và Lâm Lạp Mai vào thẳng, lòng cô chua xót. Ngày xưa khi còn ở nhà họ Tần, cô cũng được đối xử như vậy, nhưng lúc đó là ở một bệnh viện khác.
Cô quay đi, sợ Tần Chí Kiên nhận ra mình, nhưng lại không ngừng ngoái lại nhìn. Thấy Liễu Tiểu Thanh và Lâm Lạp Mai bước ra, Tần Chí Kiên cười nói với họ một lúc, rồi Liễu Tiểu Thanh ngồi xuống đợi, còn Lâm Lạp Mai đứng bên cạnh trò chuyện. Tần Chí Kiên cầm đơn t.h.u.ố.c đi lấy thuốc.
Dù bước đi khó khăn, nhưng Tần Chí Kiên đã quen, không thấy phiền hà. Ngày trước khi đưa Cao Kim Điền đi khám thai, Tần Chí Kiên cũng chu đáo như vậy, luôn tự tay đi lấy thuốc.
Giờ đây, Tần Chí Kiên vẫn là Tần Chí Kiên ngày nào, chỉ có điều người phụ nữ bên cạnh hắn không còn là cô nữa.
Cao Kim Điền đột nhiên muốn đi vệ sinh. Thấy hàng người trước mặt còn dài, cô nói với Cố Văn:
"Anh đợi ở đây, em đi vệ sinh một chút."
Cố Văn lo lắng dặn dò:
"Cô cẩn thận đấy, trong đó dễ trơn trượt lắm."
"Em biết rồi." – Cao Kim Điền đáp, lòng ấm áp.
Khi bước ra từ nhà vệ sinh, có lẽ do bàng quang vừa được giải phóng, em bé trong bụng có thêm không gian để cử động, liền đạp mạnh vài cái. Cô mỉm cười xoa bụng, thì thầm:
"Bé yêu muốn gặp bố mẹ sớm quá à?"
Mải mê nghĩ ngợi, cô không để ý sàn nhà ướt và có bậc thềm, suýt nữa đã ngã xuống. May sao, một người đàn ông lao tới đỡ lấy cô, cùng cô ngã xuống bậc thềm. Người đàn ông nằm dưới, còn cô nằm trên người người đan ông đó.
Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát. Khi tỉnh lại, cô lập tức kiểm tra bụng mình – may mắn là không có dấu hiệu đau đớn nào. Xác nhận em bé an toàn, cô cố gắng ngồi dậy, miệng không ngừng cảm ơn:
"Cảm ơn anh đã cứu con tôi!"
Vừa trượt khỏi người người đàn ông, cô đã thấy những người qua đường chạy lại đỡ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông nằm dưới đất, tim cô đập loạn nhịp – đó chính là Tần Chí Kiên.
Tần Chí Kiên sau khi lấy t.h.u.ố.c cũng đi vệ sinh, thấy một sản phụ sắp ngã, dù không nhận ra là Cao Kim Điền, Tần Chí Kiên vẫn lao vào cứu mà không nghĩ đến đôi chân không lành lặn của mình.
Tần Chí Kiên ôm lấy Cao Kim Điền, cả hai cùng ngã xuống bậc thềm. Đến khi đối mặt với cô, Chí Kiên mới nhận ra – đúng là oan gia ngõ hẹp.