Liễu Thích Nghĩa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Liễu Tiểu Thanh, nhưng lại ánh lên sự kiên định. Nghĩ đến việc con gái mình phải chịu nhiều tủi nhục sau khi kết hôn, lòng ông đau như cắt:
"Tú Cầm, đừng ép con nữa. Em hãy đi cùng con đến kinh đô chăm sóc nó một thời gian đi. Còn chuyện ly hôn hay không, tính sau. Ngày nào cũng chịu ấm ức, con bé đã gầy đi nhiều rồi. Như thế cũng ảnh hưởng đến đứa bé nữa. Hay là thuê nhà ra ngoài ở tạm đi."
Phạm Tú Cầm dù không tán thành ly hôn, nhưng thấy con gái khổ sở, bà còn đau lòng hơn ai hết:
"Được, ngày mai mẹ sẽ cùng con về. Công việc của con không thể bỏ bê mãi được. Nhà cửa có thể tan vỡ, nhưng công việc thì không thể mất."
Đinh Phi Dương rút từ trong túi ra năm mươi tệ đưa cho Tiểu Thanh:
"Em ra ngoài thuê nhà, chi phí sẽ nhiều. Cầm lấy tạm ứng đi."
Liễu Tiểu Thanh chưa kịp nhận, Tạ Yến Thu cũng lấy ra năm mươi tệ:
"Tiểu Thanh, cầm lấy đi. Chị dâu cũng có chút tiền, em cầm tạm, sau này có khó khăn cứ tìm bọn chị."
Liễu Tiểu Thanh đẩy tiền ra:
"Anh, chị dâu, hiện tại em không thiếu tiền. Khi nào cần, em sẽ nhờ."
Thấy Tiểu Thanh không nhận, hai người để tiền lại trên bàn:
Vân Vũ
"Mẹ cầm lấy, mua đồ bồi bổ cho Tiểu Thanh đi."
...
Khi Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu rời nhà Phạm Tú Cầm, trời đã khuya. Tạ Yến Thu cảm thấy đói:
"Đi, chúng ta đi ăn khuya thôi."
Dù tâm trạng không vui vì chuyện của Liễu Tiểu Thanh, nhưng thấy Tạ Yến Thu muốn ăn khuya, Đinh Phi Dương vẫn gượng cười cùng cô đến một khu chợ đêm.
"Bánh bao thịt cừu ở đây đúng là danh bất hư truyền. Thi thoảng lại thèm." Tạ Yến Thu nói. Quán này gần công ty, thỉnh thoảng cô lại dẫn mọi người đến ăn, có khi còn đãi cả nhân viên. Quán bánh bao thịt cừu này là một trong những món ngon nổi tiếng ở Vân Châu. Cả khu ẩm thực này cũng là điểm đến nổi tiếng, tập trung đủ các món ngon từ khắp nơi, hương vị rất chuẩn.
"Được, anh cũng muốn ăn bánh bao."
Hai người nắm tay nhau đi giữa chợ đêm, hướng về quán bánh bao. Chợ đêm là khu ngoài trời, các quán dùng bạt nhựa che chắn đơn giản để chống gió và cái lạnh, dù không hiệu quả lắm. Nhưng trong đêm lạnh, vẫn có rất nhiều người tụ tập ăn uống, không khí nhộn nhịp.
Gọi hai bát bánh bao, Tạ Yến Thu ăn một nửa rồi ngừng, muốn giữ dáng nên không ăn nhiều vào đêm khuya. Đinh Phi Dương kéo phần còn lại về phía mình, ăn ngấu nghiến:
"Không thể lãng phí. Anh không sợ béo, dạo này còn gầy đi."
Hai người tính tiền xong định rời đi, nhưng Tạ Yến Thu bỗng thấy một bóng người quen thuộc. Chiếc áo khoác màu xám nhạt, mái tóc vàng hơi xoăn — không phải Cố Văn thì là ai? Nghĩ đến danh tiếng của khu ẩm thực này, việc Cố Văn đến đây cũng bình thường. Tạ Yến Thu định lờ đi, nhưng đột nhiên nhận ra phía sau Cố Văn còn có một người khác rất quen — Cao Kim Điền.
Bụng Cao Kim Điền đã lớn hơn nhiều, có lẽ đã vào giai đoạn giữa thai kỳ, tốc độ phát triển rất nhanh. Nhưng tại sao cô ta lại đi cùng Cố Văn, và còn đến Vân Châu? Tạ Yến Thu suýt kêu lên vì ngạc nhiên, nhưng kìm lại được. Cô khẽ chọc vào Đinh Phi Dương:
"Anh nhìn kìa, Cao Kim Điền và Cố Văn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đinh Phi Dương chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng theo hướng tay Tạ Yến Thu chỉ, anh cũng nhìn thấy hai người đó. Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới đây Cao Kim Điền còn là vợ của Đinh Nhị Cẩu, sao giờ lại đi cùng Cố Văn? Đinh Phi Dương định bước lại hỏi, nhưng bị Tạ Yến Thu kéo đi:
"Anh đi hỏi bừa thế không được đâu. Hai người đó, đều đâu có liên quan gì đến anh?"
Hai người rời đi với bụng đầy bánh bao và đầy thắc mắc.
...
Cao Kim Điền và Cố Văn gọi hai bát canh thịt cừu, ăn ngon lành trong tiết trời lạnh giá.
"Cố Văn, anh đưa Liễu Tiểu Thanh về nhà chỉ chuốc lấy phiền phức thôi. Em đã bảo đừng đi, anh cứ đi. Kết quả là chẳng được gì ngoài sự ghẻ lạnh. Biết gia đình cô ta không chào đón anh mà vẫn cố làm."
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Tôi chỉ sợ Liễu Tiểu Thanh lại ngất trên đường thôi. Dù sao chúng tôi cũng là họ hàng xa."
"Anh nghĩ cứu Liễu Tiểu Thanh một lần thì gia đình cô ấy sẽ biết ơn anh? Với chuyện giữa anh và cô ta trước đây, có lẽ họ sẽ ghét anh cả đời."
Ban đầu, Cố Văn và Cao Kim Điền đi cùng nhau rất thân mật. Cố Văn còn ôm eo Cao Kim Điền, còn cô thì vòng tay qua cánh tay anh. Nhưng nghe những lời này, Cố Văn nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu:
"Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Không bảo cô đi theo, cô cứ đi. Đã đi rồi thì im lặng đi."
Cao Kim Điền im bặt, cố gắng ăn hết bát canh. Cô lại nhầm lẫn vị trí của mình, tưởng mình là người quan trọng với Cố Văn, hoặc tưởng Cố Văn là chồng mình. Cô quên rằng dù đang m.a.n.g t.h.a.i đứa con của anh ta, nhưng giữa họ chẳng có quan hệ gì. Nếu không năn nỉ, lần này Cố Văn đã không đưa cô đến Vân Châu.
...
Hôm qua
Cố Văn nhận được điện thoại từ bà nội ở Mỹ. Bà nhờ anh mua quà và đến Vân Châu thăm các chị của mình. Dù biết gia đình nhà bà hai (Phạm Tú Cầm) không ưa mình vì chuyện với Liễu Tiểu Thanh, anh vẫn nhận lời.
Cao Kim Điền vừa ổn định cuộc sống mới, Cố Văn đã định đi Vân Châu. Cô cảm thấy trống trải, không nắm bắt được anh ta, như một đám mây — nhìn thấy nhưng không chạm được. Giờ anh lại rời kinh đô, cô càng thấy bất an. Rời bỏ Đinh Nhị Cẩu, Cao Kim Điền như cây leo cần điểm tựa vững chắc. Điểm tựa tiếp theo của cô là Cố Văn.
"Em ở đây một mình, không quen biết ai. Anh đi rồi, nếu em có chuyện gì thì sao? Em có sao cũng được, nhưng anh không quan tâm đến con của mình sao?"
Khi Cố Văn nói sẽ đi Vân Châu một thời gian, Cao Kim Điền như lên cơn lo lắng chia ly:
"Anh đưa em đi cùng đi. Em sẽ không làm phiền đâu, em sẽ ngoan ngoãn."
"Cô đang mang thai, đi đường xa, con tôi sẽ mệt."
"Con chúng ta không yếu đuối thế đâu. Đi xe một chút có sao? Em m.a.n.g t.h.a.i nó còn đi đường dài nhiều lần."
Cao Kim Điền không quan tâm. Đứa bé trong bụng cô khỏe như được hàn chặt, trải qua bao sóng gió vẫn sống sót — đúng là nhờ bản lĩnh thật sự.