Thập Niên: Vợ Ú Thời 80 Của Bác Sĩ Quân Y

Chương 363: Lấy anh được không?



Nếu Kiều Trí Quân và Tạ Lệ Vân cùng công bố chuyện yêu đương, Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu có lẽ sẽ không ngạc nhiên lắm. Nhưng, nhưng mà, hai người này công bố không phải là yêu đâu, mà là kết hôn!

Tạ Yến Thu dù tự mình cũng rất bất ngờ, nhưng khi thấy biểu cảm kinh ngạc thái quá của Đinh Phi Dương, cô vẫn đ.á.n.h nhẹ vào tay anh, rồi nói với Kiều Trí Quân và Tạ Lệ Vân:

“Thế thì tốt quá, hai người biết rõ gốc gác nhau, lại lớn lên cùng nhau, đúng là có thể bỏ qua giai đoạn tìm hiểu. Chỉ là bố mẹ hai bên thế nào rồi, đã đồng ý chưa?”

Kiều Trí Quân nhìn thấy mái tóc rối bù của Tạ Lệ Vân, liền rảnh tay giúp cô chỉnh lại, vừa làm vừa nói:

“Anh gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ rồi, bố mẹ anh vui lắm, bảo sẽ chuẩn bị ngay việc tổ chức đám cưới vào dịp Tết. Yến Thu, em cũng không tiện ngồi vị trí chủ tọa trong tiệc, bố anh bảo sẽ mời bác đứng ra làm mối, ngồi vị trí chủ tọa. Mấy ngày nữa sẽ đến nhà Lệ Vân để hỏi cưới. Lệ Vân, em cũng gọi điện về nhà nói trước đi, để bố mẹ có sự chuẩn bị tinh thần.”

Trên khuôn mặt Tạ Lệ Vân thoáng chút bất mãn:

“Hôn nhân của em do em quyết định, lần trước chính họ là người thúc ép, kết quả thế nào? Lần này dù họ không đồng ý cũng không sao, em chỉ nghe theo chính mình.”

Trong cuộc hôn nhân đầy tủi nhục trước đó, cô oán hận bố mẹ. Lúc ấy, cô vẫn đắm chìm trong mối tình đơn phương với Đinh Phi Dương, không muốn lấy chồng, nhưng có lẽ bị bố mẹ ép buộc. Kết quả, cuộc hôn nhân ngắn ngủi khiến cô tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.

“Lệ Vân, dù chị muốn tự quyết định, nhưng chuyện hôn nhân vẫn nên bàn với bố mẹ trước. Lần này chắc họ sẽ đồng ý thôi. - Tạ Yến Thu khuyên.”

“Đúng vậy, trước hết hãy xem thái độ của họ thế nào.” - Đinh Phi Dương phụ họa.

Nghe lời mọi người, Tạ Lệ Vân gật đầu:

“Em sẽ gọi điện về nói với họ.”

Trong bữa tiệc, Kiều Trí Quân hết mực chiều chuộng Tạ Lệ Vân, liên tục gắp đồ ăn, lau miệng, chỉnh lại tóc cho cô. Đinh Phi Dương nhìn Kiều Trí Quân cười, rồi liếc mắt với Tạ Yến Thu:

“Yến Thu, có ghen không? Nào, anh cũng lau miệng cho em.”

Tạ Yến Thu bật cười:

“Thôi đi anh!”

Rồi quay sang nói với Lệ Vân:

“Lệ Vân có phúc đấy, Trí Quân chưa yêu ai bao giờ, bao nhiêu dịu dàng dành dụm bấy lâu nay đều để dành cho chị.”

Kiều Trí Quân thật sự chưa từng yêu ai, lần đầu trải nghiệm cảm giác ngọt ngào của tình yêu, khiến người đàn ông cứng rắn trở nên mềm mỏng khó cưỡng, giúp Tạ Lệ Vân nhanh chóng quên đi nỗi đau từ cuộc hôn nhân trước.

Mọi người đang bàn bạc về đám cưới của Kiều Trí Quân và Tạ Lệ Vân, Đinh Phi Dương bỗng buột miệng:

“Yến Thu, em thấy đấy, dạo này chúng ta dự bao nhiêu đám cưới rồi, anh muốn tổ chức lại đám cưới với em một lần nữa.”

Mọi người sửng sốt. Kiều Trí Quân tròn mắt:

“Phi Dương, hai người cưới nhau mấy năm rồi, không phải đã tổ chức rồi sao?”

Đinh Phi Dương chăm chú nhìn Tạ Yến Thu:

“Lần trước, không tính.”

Mọi người đều nhớ lại chuyện xưa, khi Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu kết hôn.

...

Trước hôn nhân, nhà họ Đinh luôn muốn hủy hôn ước, nhà họ Tạ thì liên tục gây chuyện. Đinh Phi Dương kiên quyết giữ lời hứa hôn nhân, nhưng lại thờ ơ với Tạ Yến Thu, chỉ chịu cho cô cái danh phận. Trong tình cảnh đó, không có lễ vật hỏi cưới, cũng không có của hồi môn, nhà họ Đinh cũng không nỡ bỏ tiền tổ chức đám cưới. Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu chỉ đơn giản làm thủ tục đăng ký kết hôn dưới sự dẫn dắt của Tạ Hiền Sinh. Tạ Hiền Sinh mời họ hàng thân thiết đến nhà dự hai mâm cỗ coi như xong đám cưới. Trong tiệc, không có bóng dáng người nhà họ Đinh. Với nhà họ Tạ, đó là một đám cưới đầy tủi nhục.

Tạ Yến Thu sững sờ, ký ức nhục nhã ùa về.

...

Mọi người chưa kịp hết bàng hoàng, Đinh Phi Dương nghiêm túc nói lại:

“Yến Thu, chúng ta tổ chức đám cưới lần nữa nhé.”

Tạ Yến Thu giật mình khỏi hồi tưởng. Đây là... lời cầu hôn bù sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiều Trí Quân nhận ra Đinh Phi Dương hoàn toàn nghiêm túc. Nhớ lại những tin đồn những năm qua và cảm nhận gần đây về sự thay đổi trong quan hệ vợ chồng của Tạ Yến Thu và Đinh Phi Dương, anh ủng hộ:

“Phi Dương, tôi tán thành. Hồi đó hai người kết hôn quá sơ sài, kinh tế khó khăn, lại thêm... Bây giờ khác rồi, kinh tế khá hơn, Yến Thu lại xinh đẹp thế này, có thể tổ chức một đám cưới thật linh đình.”

Lệ Vân cũng nói với Yến Thu:

“Yến Thu, hay chúng ta tổ chức cùng một ngày đi, làm đám cưới tập thể.”

Kiều Trí Quân vui mừng:

“Ồ, Lệ Vân, ý hay đấy! Lúc đó, anh và Phi Dương có đồng đội chung, cùng tham dự một lần, đỡ phải đi dự riêng.”

Tạ Yến Thu bất chợt buột miệng:

“Hừ, các anh tính toán kỹ thật đấy nhỉ, đồng đội đưa hai phong bì mà chỉ được ăn một bữa tiệc. Thế chẳng phải đồng đội chịu thiệt sao?”

Mọi người bật cười. Đinh Phi Dương ngừng cười, nghiêm túc nói:

“Mọi người đừng nghĩ tôi nói đùa, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Mấy ngày nay lúc rảnh tôi luôn nghĩ về chuyện này. Mọi người thấy đấy, mẹ ruột, ông bà nội ruột của tôi chưa từng thấy tôi kết hôn. Hơn nữa, hồi đó đám cưới với Yến Thu quá sơ sài. Tôi vẫn nhớ ngày cưới, Yến Thu đã khóc vì tủi thân. Anh xin lỗi em, Yến Thu. Anh thật sự muốn bù đắp. Anh nghĩ, mẹ và bà nội chắc chắn sẽ ủng hộ.”

Phạm Tú Cầm và Cố Ái Đảng chưa từng được thấy đám cưới của con trai, cháu trai. Nếu biết hồi đó Đinh Phi Dương kết hôn trong cảnh nghèo khó, chắc họ càng đau lòng. Lẽ nào lại không ủng hộ?

Mọi người bàn tán xôn xao.

“Trí Quân, sau khi cưới, hai người ở đâu? Lệ Vân cũng không về quê làm việc nữa, không thể mãi thuê nhà được.”

“Tôi đã bàn với lãnh đạo, lãnh đạo hứa sẽ sớm cấp nhà cho tôi. Hi vọng có thể ở cùng khu với mọi người thì tốt quá.”

Tạ Yến Thu cười tươi rói:

“Nếu ở cùng khu tập thể thì tuyệt quá. Anh ngày ngày theo lãnh đạo đi công tác, Lệ Vân ở với chúng tôi cũng có bạn.”

“Ngày mai tôi đi rồi, Phi Dương, khi quyết định ngày cưới nhớ bàn với bố tôi và mẹ cậu, chọn cùng một ngày để tổ chức.”

Kiều Lan Hoa!

Nghĩ đến việc tổ chức đám cưới ở làng, lại phải đối mặt với Kiều Lan Hoa và mấy anh em nhà họ Đinh, Tạ Yến Thu thấy bứt rứt:

“Nếu tổ chức lại đám cưới, em muốn làm ở Vân Châu, không về làng nữa. Một là mẹ và bà nội về làng dự cũng không tiện. Quan trọng hơn, mấy anh chị em nhà anh khiến người ta không muốn đối mặt.”

“Yến Thu, anh muốn tổ chức lại đám cưới chính là để làm ở làng Đinh. Hồi đó, đám cưới sơ sài ấy khiến dân làng bao lời bàn tán, đến giờ vẫn còn đủ thứ tiếng xấu. Anh muốn tổ chức lại đám cưới ở làng, nói với cả làng Đinh, nói với tất cả mọi người rằng anh cưới Tạ Yến Thu không phải vì bất cứ lý do gì khác, mà là vì anh yêu em! Để những lời xấu xa kia biến mất hết!”

Kiều Trí Quân nghe xong, mặt đầy ngưỡng mộ:

“Phi Dương, đúng là đàn ông chính hiệu!”

Tạ Lệ Vân nghe mà cảm động:

“Nói hay quá. Trí Quân, em cũng hi vọng anh cưới em không phải vì bất cứ điều kiện gì khác, mà chỉ vì anh yêu em!”

Kiều Trí Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Lệ Vân:

“Tất nhiên rồi.”

“Trí Quân, lần này cậu đi, nếu không có gì đặc biệt nhớ gọi điện cho chúng tôi nhé. Bàn bạc chuyện đám cưới, đến Tết cùng tổ chức.”

Bữa cơm đơn giản này khiến mọi người đều vui vẻ, thu hoạch lớn, nhưng người xúc động nhất là Tạ Yến Thu.

Tiễn Kiều Trí Quân và Tạ Lệ Vân ra về, Đinh Phi Dương nắm tay Tạ Yến Thu, nói khẽ:

“Yến Thu, lấy anh được không?”

 



Vân Vũ