Ngoại trừ Tạ Yến Thu, ba người còn lại đều sững sờ.
Đặc biệt là với Lý Đại Cường, ba chữ này, từng chữ một như đóng đinh vào tim,
vang vọng, xa xăm, như tiếng vọng từ vực sâu lòng người.
Toàn thân hắn run rẩy, nước mắt ngừng chảy, Lý Đại Cường lao đến quỳ dưới chân Tiểu Thanh,
siết chặt đôi tay cô:
"Tiểu Thanh, anh xin lỗi em! Vì đứa bé, chúng ta hãy sống tốt từ nay về sau!"
Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Tạ Yến Thu, nước mắt giàn giụa:
"Chị dâu, em là đồ khốn, em không phải người!
Sau này, sau này, mọi người cứ xem hành động của em, nếu em còn dám làm Tiểu Thanh tổn thương, mọi người cứ việc đến mắng em, đ.á.n.h em!"
Mặc dù chưa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng ai cũng biết tài nghệ của Tạ Yến Thu.
Ngay cả việc Đinh Phi Dương hồi phục cũng nhờ phần lớn vào châm cứu của cô.
Huống chi, bắt mạch t.h.a.i p.h.ụ vốn là kỹ năng cơ bản của Đông y. Tạ Yến Thu đã nói vậy, ắt hẳn không sai.
Đinh Phi Dương nhìn Lý Đại Cường khóc lóc, quỳ lạy Tiểu Thanh lại còn thề thốt.
Dù giờ đây, anh ta không còn tin vào lời thề của cậu ta nữa, nhưng trước tình cảnh này,
Tiểu Thanh đã mang thai, còn có thể nói gì nữa?
Tiểu Thanh cũng ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra.
Nhìn Lý Đại Cường quỳ trên nền đất lạnh, lòng cô bỗng dâng lên trăm mối tơ vò.
Người đàn ông này là mối tình đầu của cô, đã từng cho cô rất nhiều yêu thương,
cũng từng khiến cô đau khổ vô vàn.
Nhưng giờ đây, tất cả đều không quan trọng nữa.
Vân Vũ
Trải qua bao đêm khóc cạn nước mắt, trái tim cô đã c.h.ế.t với tình yêu.
Giờ đây, anh chỉ là cha của đứa bé trong bụng cô.
"Anh đứng dậy đi, anh chị đang ở đây, anh sắp làm cha rồi, còn làm trò gì thế này."
Giọng Tiểu Thanh trách móc, nhưng rõ ràng đã tha thứ cho Lý Đại Cường.
"Đúng vậy, Đại Cường, đứng dậy đi, sau này đã là cha rồi. Cậu thề thốt bây giờ cũng vô nghĩa, chỉ cần sau này đừng nóng nảy nữa. Sống tốt với nhau là điều quan trọng nhất."
Thấy Tiểu Thanh đã tha thứ, Đinh Phi Dương cũng bước tới đỡ Lý Đại Cường dậy:
"Đại Cường, đứng dậy đi, Tiểu Thanh đã không trách cậu nữa, anh và chị dâu cũng sẽ không nói gì thêm, nhưng nếu sau này chúng tôi phát hiện Tiểu Thanh bị ức hiếp, chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Vâng, vâng, anh chị cứ yên tâm, em sẽ thay đổi."
Một màn ồn ào tạm thời kết thúc bằng hạnh phúc.
Lý Đại Cường mời Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu ở lại:
"Anh, chị dâu, ở ngoài bất tiện lắm, nhà em tuy chật, nhưng kéo sofa ra vẫn đủ chỗ ngủ,
cả nhà quây quần bên nhau vui biết mấy, cần gì phải tốn tiền thuê phòng trọ."
"Anh chị đã đặt rồi, tiền cũng không lấy lại được. Không phiền các em nữa."
Tạ Yến Thu từ chối.
"Người nhà với nhau nói gì phiền, đặt rồi thì thôi, nhưng vẫn có thể ở nhà mà. Tiểu Thanh nhớ anh chị lắm, ở lại còn có thể nói chuyện thêm."
Lý Đại Cường và Liễu Tiểu Thanh đều muốn họ ở lại.
Tiểu Thanh lòng đầy uẩn khúc, gặp được người nhà, cô không nỡ để họ đi.
"Tiểu Thanh, ngày mai anh chị định đi Vạn Lý Trường Thành, phải dậy sớm,
không làm phiền hai em nghỉ ngơi nữa. Nếu em nhớ nhà, xin nghỉ vài ngày về Vân Châu ở một thời gian đi, mẹ và dượng Liễu nhớ em lắm!"
"Vâng, anh chị ngày mai chơi vui nhé, em sẽ xin nghỉ một thời gian. Khi nào muốn về Vân Châu, em sẽ đưa tiễn."
Thấy thái độ chân thành của Lý Đại Cường, Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu tạm yên lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mai đưa Tiểu Thanh đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc, sau đó gọi điện báo tin vui cho mẹ."
"Em biết rồi, anh chị leo núi cẩn thận nhé, tuyết chưa tan hết, đường trơn đấy."
"Hai đứa không phải lo cho anh chị, ngày mai chúng tôi sẽ về Vân Châu luôn. Có gì cứ gọi điện nhé."
Lý Đại Cường và Liễu Tiểu Thanh tiễn hai vợ chồng ra tận đường lớn, mãi đến khi Đinh Phi Dương và Tạ Yến Thu nhất quyết từ chối mới dừng bước, đứng dưới ánh đèn đường nhìn theo bóng họ khuất dần.
Ra đến đường lớn, Tạ Yến Thu thấy một chiếc xe đi tới, giơ tay ra hiệu.
Đinh Phi Dương kéo tay cô hạ xuống:
"Yến Thu, đường về không xa lắm, mình đi bộ nhé?"
Tạ Yến Thu liếc nhìn Đinh Phi Dương.
Đêm đông lạnh giá, đi dạo làm gì?
Lúc nãy ở khách sạn còn nói mệt, giờ lại đòi đi bộ, thật mâu thuẫn.
"Anh không mệt sao?"
"Anh muốn đi bộ cùng em. Nhìn những người qua đường kia, họ chẳng liên quan gì đến anh, trong thế giới của anh lúc này, chỉ có em là người thân."
Đinh Phi Dương thích cảm giác được ở bên Tạ Yến Thu ở một nơi xa lạ.
Đó là một thứ tình cảm thân mật được tạo ra từ sự tương phản.
Tạ Yến Thu nghe anh ấy nói vậy, cảm thấy lạ.
Đinh Phi Dương vốn chỉ đọc sách chuyên môn, ít khi đọc sách văn học.
Cô luôn nghĩ Phi Dương là một người đàn ông kỹ thuật khô khan, không ngờ cũng có tình cảm tinh tế như vậy.
"Đi bộ thì đi bộ, dù sao cũng không xa lắm."
"Tiểu Thanh có thai, mẹ biết chắc mừng lắm, hy vọng Lý Đại Cường làm cha rồi sẽ thực sự hòa thuận với Tiểu Thanh."
Tạ Yến Thu vẫn nghĩ về chuyện của Liễu Tiểu Thanh.
Đinh Phi Dương thì nghĩ khác: "Nếu em có thai, có lẽ mẹ còn mừng hơn."
Dù sao, Liễu Tiểu Thanh cũng chỉ là con nuôi, không có quan hệ huyết thống.
Nếu có cháu nội ruột, Phạm Tú Cầm không biết sẽ vui đến mức nào.
Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện này, Đinh Phi Dương kìm lòng không nói ra.
"Làm cha rồi, Đại Cường chắc sẽ biết bao dung hơn, hy vọng hai người họ sống tốt.
Chúng ta cũng không phải lo nữa."
Đinh Phi Dương nắm tay Tạ Yến Thu, từ từ đi về phía khách sạn.
Hai người tay trong tay, trò chuyện nhẹ nhàng.
Nhìn người qua đường, cửa hàng, cảnh phố, thi thoảng lại bình luận vài câu.
Dù trời lạnh, nhưng đi bộ như thế này lại chẳng thấy lạnh chút nào.
Tạ Yến Thu chợt cảm nhận được một cảm giác bình yên hiếm có.
Về đến khách sạn, hai người chia tay trước cửa, mỗi người về phòng mình.
Đinh Phi Dương vừa vệ sinh cá nhân vừa lắng nghe động tĩnh bên phòng Tạ Yến Thu, trong lòng thầm mong chờ tín hiệu từ cô.
Có tiếng gõ cửa không? Hay tiếng cô gọi?
Lò sưởi trong phòng đã được đốt, căn phòng ấm áp.
Tạ Yến Thu vệ sinh xong liền lên giường đi ngủ.
Khách sạn tuy đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Mệt cả ngày, lẽ ra cô phải ngủ ngay, nhưng cô lại trằn trọc không yên.
Biết Đinh Phi Dương đang ở phòng bên cạnh, lòng cô thấy an tâm, không còn cảm giác bất an nơi đất khách. Nhưng cô vẫn không ngủ được. Trong lòng như đang chờ đợi điều gì đó...