Thập Niên: Vợ Ú Thời 80 Của Bác Sĩ Quân Y

Chương 197: Sóng gió chiếc ví



Tạ Yến Thu kìm nén cơn bốc đồng muốn dịch ngay lập tức.

May mắn thay, cô phản ứng nhanh một bước, nếu không đã lộ bí mật.

Một cô gái nông thôn học lực kém như cô, làm sao có thể thông thạo tiếng Đức?

Không bị nghi ngờ là gián điệp mới lạ.

Tim cô đập thình thịch, một nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng.

Kiếp trước, cô giỏi tiếng Anh, ngoài ra còn biết cả tiếng Đức, Nhật và Nga.

Dù không đạt trình độ cao siêu, nhưng đọc hiểu hướng dẫn sử dụng chỉ là chuyện nhỏ.

Trình độ của cô đủ để đọc tài liệu y khoa thông thường.

Nếu nói biết tiếng Nga còn có thể chấp nhận, vì thời cấp ba của họ có dạy tiếng Nga, cô có thể giải thích rằng mình hứng thú và học tốt môn này.

Nhưng tiếng Đức? Bản thân Tạ Yến Thu chưa từng tiếp xúc với thứ ngôn ngữ này.

Đinh Phi Dương đã hiểu và chấp nhận thân phận thật của cô.

Cô có thể thoải mái bộc lộ những kiến thức và kỹ năng vốn không thuộc về mình trước mặt anh, nhưng với người khác thì khác.

Nếu gây ra lời đồn đại, hậu quả sẽ khó lường.

Cô giả vờ không hiểu gì, cầm tờ hướng dẫn, nhíu mày:

"Tiêu Bác, anh học đại học, lại thường xuyên tiếp xúc với khách hàng giàu có, sao không biết chút ngoại ngữ nào vậy?"

"Tôi biết chút tiếng Nga, chứ tiếng Đức này... từ vựng đếm không đủ một bàn tay."

"Anh còn khá đấy, ít nhất nhận ra là tiếng Đức. Với tôi, cứ như chữ ngoài hành tinh vậy." Thẩm Viêm cười nói.

Cao Tiểu Mai vỗ nhẹ vào vai Thẩm Viêm, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Chữ ngoài hành tinh? Em thấy anh mới giống người ngoài hành tinh ấy!"

Trịnh Kiều Nguyệt bước đến, vô tình thấy ánh mắt ngọt ngào giữa Cao Tiểu Mai và Thẩm Viêm.

Nụ cười của họ như kéo thành sợi tơ mật.

Cô chợt nghĩ đến Lý Quả Quả, liệu anh ta có phải là chân mệnh thiên tử của cô?

Rồi cô thấy Tạ Yến Thu, Lý Kế Cương và Tiêu Bác đang bận rộn với chiếc xe lăn.

Cô nhận ra, dù Tạ Yến Thu chăm sóc Đinh Phi Dương chu đáo, nhưng chưa bao giờ thấy hai người có những khoảnh khắc ngọt ngào như Thẩm Viêm và vợ.

Không ai hiểu hướng dẫn, họ đành lắp ráp theo kinh nghiệm.

Thiết kế nhập khẩu khác xa hàng nội địa, lắp được nửa chừng thì... tắc.

Tạ Yến Thu thấy mấy người đàn ông bối rối, ngượng ngùng.

Mấy đấng nam nhi mà không lắp nổi chiếc xe lăn, thật đáng xấu hổ.

Cô muốn xem hướng dẫn rồi gợi ý, nhưng đã nói không biết tiếng Đức, càng không có lý do để lật trang sau.

Tạ Yến Thu đưa cho họ lối thoát:

"Thôi, tạm dừng đi. Mấy anh không phải đi dự tiệc sao? Đừng để lỡ hẹn."

Tiêu Bác và Lý Kế Cương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Họ đang nóng lòng muốn đi.

Không lắp xong, sợ về khó giải thích với Đỗ Bình, nhưng giờ Tạ Yến Thu đã lên tiếng, đúng ý họ.

Một chiếc xe lăn thôi, chẳng lẽ cả khu tập thể không ai biết lắp?

"Vậy... nhờ mọi người tự lắp nhé. Tôi và Lý Kế Cương đi trước."

Tiêu Bác vừa nói vừa đứng dậy.

Lý Kế Cương cũng đứng theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một vật rơi từ túi áo Lý Kế Cương xuống đất.

Anh vội cúi xuống nhặt, nhưng Cao Tiểu Mai đã cầm lên tay:

"Trưởng trấn Lý, ví của anh rơi này."

Cô vừa trả lại vừa ngắm nghía chiếc ví tinh xảo, toát lên vẻ nghệ thuật.

"Trưởng trấn Lý, ví đẹp quá! Mua ở đâu thế?"

Lý Kế Cương đưa tay đón lấy, nhưng Trịnh Kiều Nguyệt giành lại, không trả cho anh mà nói với Cao Tiểu Mai:

"Ví này không mua được đâu. Là tay nghề của chị Yến Thu đấy. Chị thích thì nhờ chị ấy làm cho một cái. Tôi cũng có một chiếc y hệt."

Nói rồi, cô lấy ví của mình ra.

Vân Vũ

Hai chiếc ví đặt cạnh nhau, đường nét tinh xảo như phát sáng.

"Chị Yến Thu, bố em bảo mang ví này trả lại chị, nhưng em tự ý giữ lại rồi. Chị cho em nhé?"

Lý Kế Cương với tay lấy:

"Đồng chí Trịnh, trả tôi ví. Tôi đang vội đi dự tiệc."

Đinh Phi Dương vừa thử điện thoại xong, hớn hở bước ra cửa, định báo tin vui với mọi người.

Từ khi gặp chuyện, anh chưa từng cảm thấy phấn khích như thế.

Nhưng niềm vui tan biến khi anh thấy Lý Kế Cương giật lại chiếc ví từ tay Trịnh Kiều Nguyệt, bỏ vào túi rồi cùng Tiêu Bác rời đi.

Chiếc ví đó, không phải do Tạ Yến Thu làm sao?

Lẽ ra là dành cho anh, nhưng anh thích ví da hơn, nên cô không nhắc lại.

Sau đó, cô cũng không đề cập đến chuyện này, chỉ thỉnh thoảng dùng, rồi đột nhiên biến mất.

Giờ đây, hai chiếc ví, một ở tay Trịnh Kiều Nguyệt, một trong túi Lý Kế Cương?

Không khí trở nên căng thẳng.

Bạn bè tặng quà cho nhau vốn không có gì, nhưng đây là ví nhỏ.

Hơn nữa, không phải mua ngoài tiệm, mà do Tạ Yến Thu tự tay làm, khiến nó mang ý nghĩa khác.

Dù ai nấy đều nghi ngờ, nhưng không dám nói ra.

Đinh Phi Dương đẩy xe lăn ra:

"Yến Thu, ví của Lý Kế Cương... hình như là cái em từng làm?

Kiều Nguyệt cũng có một chiếc?

Bảo sao dạo này không thấy em dùng nữa."

Mọi người im lặng. Tạ Yến Thu hiểu rõ suy nghĩ của họ.

Dù giải thích có thể khiến tình hình thêm rối, nhưng lúc này, cô buộc phải nói:

"Em làm hai cái ví, định cho anh và em mỗi người một cái. Nhưng anh không thích, anh muốn dùng ví da. Hôm bố anh ngã trên đường, may nhờ Trưởng trấn Lý cứu giúp đưa vào viện. Thấy ví của Trưởng Lý rách tả tơi, em liền tặng anh ấy một cái."

Cô quay sang Đinh Phi Dương:

"Anh Phi Dương, lẽ ra em định nói với anh, nhưng sợ mấy anh em của anh gây khó dễ cho Trưởng trấn Lý. Trước khi biết là Trưởng trâbs Lý cứu bố anh, mọi người nghi ngờ người đưa bố anh đến chính là kẻ gây tai nạn.Nên em không tiết lộ chuyện này. Anh có thể hỏi bố, hoặc Đỗ Bình và Tiêu Bác, hôm đó họ cùng nhau đưa bố anh đi cấp cứu."

Rồi cô nhìn Trịnh Kiều Nguyệt:

"Cái ví còn lại, chị gửi bố em làm mẫu để quảng bá thiết kế, nhưng không thành công. Bố em bảo trả lại, nhưng nếu em thích, cứ giữ lấy."

Cuối cùng, cô quay sang mọi người:

"Xem ra mọi người thích tay nghề của tôi nhỉ? Ai muốn, tôi rảnh sẽ làm thêm. Đăng ký ngay, qua thời gian không nhận nữa đâu."