Những món đồ bị bà già họ Tiền bỏ quên, có lẽ bà ta chẳng bao giờ nhớ ra. Đến một ngày nào đó chợt nhớ tới, phát hiện trong nhà chưa từng có trộm đột nhập, bà ta cũng chỉ nghĩ mình nhầm chỗ rồi thôi, chuyện cũng qua đi.
Đi qua mấy con hẻm, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một tiệm sửa khóa nhỏ nằm kẹt giữa hai tòa nhà trong ngõ hẻm. Tiệm được dựng tạm bằng ván gỗ, ngoài cửa còn ghi giờ mở cửa: từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối.
Hắn đứng trước tiệm, trầm ngâm một lúc. Trong đầu hắn tính toán: Hôm nay cha hắn có lẽ sẽ phải phẫu thuật, mọi người đều bận rộn, nếu hắn nghĩ ra lý do để lẻn ra ngoài, chắc chắn không ai phát hiện.
Từ bệnh viện đến đây đi xe xích lô chỉ mất khoảng mười phút. Đi về tổng cộng cũng chỉ nửa tiếng. Hắn quyết định rồi bước đi nhanh nhẹn trở về.
Ban đầu, mấy anh em định sáng sớm đến bệnh viện ăn sáng, vì trong căng tin bệnh viện, Tạ Yến Thu sẽ trả tiền, họ không cần bỏ tiền túi. Nhưng Đinh Phi Cường đã quyết định, bỗng thấy mấy đồng tiền bữa sáng chẳng đáng là bao. Thế là hắn mua bữa sáng cho mấy anh em, một xấp bánh rán gói trong giấy báo cũ.
Hắn huýt sáo nhẹ nhàng, bước chân thoăn thoắt trở về sân nhà họ Tiền. Về đến nơi, ba người anh em kia vẫn chưa tỉnh, xem ra quả nhiên người không có ác tâm ngủ ngon hơn nhiều. Hắn định đ.á.n.h thức họ, nhưng nghĩ lại, đêm qua mọi người đều uống nhiều, để họ ngủ thêm chút cũng tốt. Dù sao bệnh viện cũng không làm việc quá sớm.
Khi tâm trạng tốt, con người ta cũng đối xử với người xung quanh tử tế hơn. Quả đúng là vậy. Hắn nghĩ cách kiếm cớ ra ngoài sửa khóa ban ngày, đến lúc rời khỏi đây, hắn sẽ lừa gia đình nói đi làm xa, rồi ở lại tìm cơ hội lấy cái bình gốm kia. Kế hoạch thật hoàn hảo.
Vân Vũ
Hắn quét lại đám lá rụng mới trong sân, như một người chủ siêng năng. Rồi tưới nước cho mấy bồn hoa, giống như một kẻ yêu đời vậy. Khi hắn đang dọn dẹp sân, mấy người anh em bên trong cũng tỉnh giấc.
Đinh Phi Long là người đầu tiên bước ra, thấy Đinh Phi Cường đang tưới hoa, dưới đất còn lưu lại dấu vết mới quét, liền tròn mắt hỏi:
"Phi Cường, sao em dọn dẹp sớm thế?"
"Yến Thu không bảo giữ gìn vệ sinh sao? Em tỉnh dậy sớm không ngủ được, nên đi dạo một chút, mua bánh rán cho mọi người, để trên bàn uống nước đấy." Hắn chỉ vào trong nhà.
Đinh Phi Long quay lại, quả nhiên thấy một xấp bánh rán gói trong giấy báo cũ, dầu từ bánh đã thấm ướt một mảng lớn. Đinh Phi Phong và Đinh Phi Hổ thấy bánh liền xông tới, không kịp rửa mặt đã bốc ăn ngay. Phải nói, mấy cái bánh rán bình thường này ăn ngon chẳng kém gì bữa tiệc tối qua.
Đinh Phi Phong vừa ăn vừa nói: "Giá mà có thêm tép tỏi thì tuyệt!"
Đinh Phi Hổ chợt nhớ ra: "Không phải nói sáng nay đến bệnh viện đợi Yến Thu mua đồ ăn sáng sao? Sao em lại tự tiện mua bánh rán?"
Đinh Phi Cường đáp: "Em thấy bánh ngon nên ăn thử, thấy ngon quá nên mua về cho mọi người."
"Ăn nhanh đi, không biết hôm nay bố có phải phẫu thuật không, bao giờ mới đi gặp lãnh đạo của Phi Dương hỏi về chế độ đãi ngộ gia đình?" Đinh Phi Hổ nhắc lại kế hoạch từ trước.
Đinh Phi Cường chợt tỉnh ngộ. Đến đây một ngày, gặp quá nhiều chuyện, hắn suýt quên mất mục đích chính của chuyến đi này là tìm chính quyền, gặp lãnh đạo của Đinh Phi Dương để hỏi về việc hỗ trợ gia đình.
"Chúng ta đông người, một số ở lại với bố, một số đi tìm lãnh đạo của Phi Dương." Hắn nói thế cũng có mục đích riêng: mọi người chia ra, hắn sẽ dễ tìm cớ rời bệnh viện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được, cứ thế đi."
"Cấp trên trực tiếp của Phi Dương là bệnh viện, chắc không phụ trách việc gia đình. Muốn được hỗ trợ, phải tìm lãnh đạo cấp quân khu mới được."
"Lạ nước lạ cái, biết tìm lãnh đạo lớn ở đâu?"
"Hôm trước em đọc báo trong phòng Phi Dương, thấy có vị tư lệnh quân khu đến thăm anh ấy. Hay là hỏi thẳng ông nội của Phi Dương? Dù ông ấy không phải cấp trên trực tiếp trong quân đội, nhưng chính quyền cũng nên lo việc này chứ."
"Phải đấy, tìm ông nội của nó, nhờ Phi Dương liên hệ, gặp mặt nói rõ yêu cầu."
"Nhất trí như vậy."
Đinh Phi Hổ, Đinh Phi Phong và Đinh Phi Cường tranh nhau nói, chỉ có Đinh Phi Long cảm thấy không ổn, nhưng thấy mọi người hào hứng nên cũng không nói gì.
"Đi thôi, về bệnh viện."
Vì từ nhà đi không mang theo bàn chải, mọi người chỉ rửa qua mặt bằng nước lã, cũng không đ.á.n.h răng. Khi chuẩn bị đi, Đinh Phi Cường nhanh tay cầm lấy chìa khóa, khóa cửa rồi nhét vào túi mình.
Khi đến bệnh viện, Đinh Phi Dương đang nửa nằm nửa ngồi ăn cháo. Cổ anh đã cử động được, chỉ còn phần eo chưa hoạt động, nhưng đã tự ăn được không cần người đút. Đinh Đại Trụ ăn uống kém, Tạ Yến Thu đặc biệt mua cháo cá cho ông, nhưng ông chỉ ăn được vài miếng. Kiều Lan Hoa ăn xong phần bánh bao cháo của mình, lại lấy luôn bát cháo cá của chồng.
"Bố, mẹ."
Mấy người con lần lượt vào phòng. Hôm qua mới vào, phòng ba giường chỉ có mình Đinh Đại Trụ, giờ đã có thêm một bệnh nhân nữa. Người kia cũng có hai người nhà đi cùng, cộng thêm đám người nhà họ Đinh, phòng bệnh chật ních.
Đinh Đại Trụ vẫn rất mệt, dù tỉnh nhưng mắt lim dim, thấy con trai đến cũng chẳng buồn chào. Thực ra, ông hiểu rõ mấy đứa con trước mặt này, đứa nào cũng bất hiếu. Đứa con hiếu thảo duy nhất thì lại... ôi thôi.
Đinh Phi Dương rất biết ơn cha mình, mẹ ruột, bà nội và ông nội anh cũng biết ơn Đinh Đại Trụ, nhưng ông không dám nhận sự biết ơn đó. Ngược lại, ông cảm thấy xấu hổ. Khi nghe ông nội, bà nội và Phạm Tú Cầm cảm ơn gia đình họ Đinh, ông chỉ muốn độn thổ. Ông đã không cho Đinh Phi Dương một tuổi thơ hạnh phúc, chỉ có thể nói là cuộc sống không đến nỗi c.h.ế.t đói mà thôi.
Đinh Đại Trụ không hiểu nổi, cả đời ông hiếu thảo với cha mẹ, dù cả đời nghe lời Kiều Lan Hoa, nhưng khi mẹ già cần chăm sóc, ông vẫn đón bà về nhà, tự tay dọn dẹp vệ sinh cho bà. Dù Kiều Lan Hoa giận dữ mắng chửi, ông chưa bao giờ nhân nhượng trong việc phụng dưỡng mẹ già. Vậy mà khi ông già đi, sao mấy đứa con lại ích kỷ đến thế?
Mấy người con thấy cha tinh thần không tốt, lại lui ra ngoài, sang phòng bên cạnh thăm Đinh Phi Dương. Tạ Yến Thu bước vào:
"Bố, sắp đến giờ bác sĩ khám bệnh rồi, một lúc nữa trưởng khoa Mã đến, bố có gì khó chịu cứ nói rõ với trưởng khoa Mã, xem hôm nay có phẫu thuật được không."