Lúc trước khi Triệu Hướng Vãn đến nhờ cô ấy hỏi thăm tình hình Triệu Thần Dương, Chu Xảo Tú đã từng nhắc nhở cô, Triệu Thần Dương ở nông thôn tới năm mười tuổi, sau khi đến thành phố thi lập tức bặt vô âm tín. Triệu Thanh Vân gửi nuôi dưới quê suốt mười năm, sau khi nhận lại con thì xem như không liên quan gì tới gia đình đã nuôi giúp, hai người này đều chẳng có lương tâm gì, không cần phải đi tìm.
Bây giờ đã gặp được, dáng vẻ trông thì giống con người nhưng lại cư xử chẳng giống con người gì cả.
Triệu Hướng Vãn không nhận bọn họ là đúng, cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thấu triệt việc nghiên cứu hành động và vẻ mặt của con người, giúp tổ trọng án điều tra phá án, tương lai vô cùng xán lạn. Thay vì chủ động nhận người thân thế chẳng bằng cứ phớt lờ không thèm để ý đến, cứ để cho Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa hối hận đi!
Chu Xảo Tú bước nhanh về phía trước, choàng tay qua bả vai Triệu Hướng Vãn, cố gắng truyền cảm giác ấm áp cho cô, dịu dàng nói: “Nghe em hết, cô cũng không thèm để ý tới bọn họ làm gì! Ngày mai tới nhà cô nhé, cô mời em ăn bánh kem!”
Thấy vợ mình và Triệu Hướng Vãn sóng vai cùng đi, không biết vì sao Hứa Tung Lĩnh lại cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt. Một đứa trẻ tốt biết bao, sao lại có một người ba người mẹ như thế chứ!
Mấy người Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc đều mơ màng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt đều hiện vẻ: “Chuyện gì thế này?” Thế nhưng bọn họ thông minh, cũng không hỏi nhiều, đi theo sau lưng Hứa Tung Lĩnh, cùng nhau đi tới cửa khách sạn.
Ở phía khác, nhìn con gái ruột dứt khoát xoay người rời đi, trong lòng Triệu Thanh Vân cũng thấy khó chịu.
Mười tám năm không gặp, chỉ ôm con gái được mấy ngày lúc còn mặc tả, tình cảm Triệu Thanh Vân dành cho Triệu Hướng Vãn cũng không sâu đậm gì cho cam, ngay cả cái tên Triệu Hướng Vãn này cũng là nhờ gia đình nuôi hộ đặt giúp. Nhưng hôm nay gặp được, nhìn thấy mặt mũi, vóc người và cả khí chất đều giống mình đến bảy mươi phần trăm, trong lòng Triệu Thanh Vân cũng cảm thấy rung động.
Đây chính là con gái của ông, là đứa con gái cùng huyết thống với ông.
Nhắc đến con, thật ra trong lòng Triệu Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, Triệu Thừa Tổ là đứa con trai nối dõi tông đường, nhưng lớn lên lại giống hệt Nguỵ Mỹ Hoa, được ông bà ngoại một tay nuôi lớn, thế nên thân thiết với nhà họ Nguỵ hơn. Sau khi nhận Triệu Thần Dương về, cô ta cũng giống hệt Nguỵ Mỹ Hoa, cũng thân thiết với Chu Kinh Dung hơn.
Triệu Hướng Vãn xuất hiện, đền bù tất cả tiếc nuối của Triệu Thanh Vân, để ông biết được sự thần kỳ của gen di truyền, cho dù mười tám năm không gặp, hai ba con cô vẫn giống nhau như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là trong một khoảnh khắc, cân nhắc tới lợi ích của mình, ông đã nuôi dưỡng Triệu Thần Dương tám năm, có thể thay ông làm lung lạc nhà họ Từ, nếu bây giờ bỏ cô ta vậy cũng tương đương với một cuộc làm ăn lỗ vốn, điều này không đáng.
Triệu Thanh Vân định nói chuyện với Triệu Hướng Vãn một chút, định khuyên cô từ bỏ hiềm khích lúc trước, tiếp tục trở thành chị em gái với Triệu Thần Dương, dù sao con gái chung quy cũng phải lập gia đình, có càng nhiều mối quan hệ thông gia càng tốt, càng có lợi với Triệu Thanh Vân.
Thế nhưng Triệu Hướng Vãn chẳng cho ông ta một cơ hội nào, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét, tựa như việc ông nhận lại cô chậm một giây là một sự báng bổ, làm ô uế tình cảm gia đình.
Ôi, cô vẫn còn quá trẻ, thế giới của cô chỉ có hai màu đen trắng, không có chỗ cho một hạt cát tràn vào.
Càng nghĩ càng thấy buồn phiền, Triệu Thanh Vân há miệng một cái, muốn gọi cô lại, thế nhưng vừa kêu lên một chữ đã bị Nguỵ Mỹ Hoa kéo lại: “Ông làm gì đấy? Còn ngại chuyện chưa đủ nhiều à? Trong mắt con bé này phát ra lửa luôn đấy, nhìn một cái như muốn đòi nợ ấy.”
Sắc mặt Triệu Thần Dương u ám, cô ta vốn đang nghĩ vô số biện pháp để ứng phó, nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ thế nào, làm thế nào để đẩy hết mọi tội lỗi lên người Tiền Thục Phân, nên nhấn mạnh giá trị của mình như nào, nếu thật sự không được nữa thì đi tìm cứu viện, gọi mẹ chồng tương lai, Chu Kinh Dung của mình tới.
Thế nhưng Triệu Hướng Vãn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, cô cứ thế xoay người rời đi, cũng chẳng cảm thấy việc mình có một người ba có chức vụ lớn, bản thân mình lớn lên ở thành phố lớn là một chuyện uy nghiêm gì.
Một cơ hội mà cô ta phải hao tổn bao nhiêu tâm tư mới lấy được, thế nhưng lại bị cô vứt bỏ như thế.
Cảm giác này thật sự quá tệ, còn khiến người ta cảm thấy buồn bực hơn cả việc bị Triệu Hướng Vãn chỉ trích ngay mặt nữa!
Một đám người chợt kéo đến, người dẫn đầu chính là Quý Cẩm Mậu.
Ánh mắt Triệu Thanh Vân sáng lên, lần này ông đặc biệt đến tham dự buổi tiệc cảm ơn sau triển lãm cá nhân của Quý Chiêu là vì muốn kết giao với Quý Cẩm Mậu. Ông lập tức ném Triệu Hướng Vãn ra sau đầu, tiến lên chào hỏi: “Chào ngài, tổng giám đốc Quý.”
Quý Cẩm Mậu không thèm để ý đến ông, qua loa gật đầu một cái: “Ừ, ừ, chào ông.”
Ánh mắt ông ấy hoàn toàn chẳng để tâm tới Triệu Thanh Vân, chạy ra ngoài cửa, lúc nhìn thấy mấy người Triệu Hướng Vãn lại đưa tay ra gọi lớn: “Đội trưởng Hứa, xin chờ một chút…”