Phí Vĩnh Bách nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Ông ấy bị tổn thương phổi, hơi thở yếu ớt, nói ngần ấy lời đã khiến ông ấy kiệt sức. Nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, Phí Vĩnh Bách giơ tay ra hiệu cô nói tiếp.
Về việc điều trị chứng rối loạn phân ly, các chuyên gia hàng đầu thế giới đều nói là không có cách nào. Nhưng cô gái trẻ này lại có một sự kiên trì khiến ông ấy động lòng nên ông ấy cũng không ngại nghe thử. Sau khi nếm trải quả đắng từ việc quản thúc nghiêm khắc, Phí Vĩnh Bách trở nên khoan dung hơn với những cô gái tầm tuổi Phí Tư Cầm.
"Nhân cách đầu tiên của Phí Tư Cầm, tự cô ấy đặt tên mình là Mộc Mộc. Mộc Mộc rất ngoan, hiền lành, không dám phản kháng, nhưng do bị áp chế lâu dài, tính cách của cô ấy có phần đờ đẫn, làm gì cũng chậm chạp. Thật ra cô ấy rất muốn cố gắng làm tốt, muốn được thầy khen ngợi, muốn được thầy ôm, giống như cách thầy đối xử với Phí Tư Chương, vui thì vỗ vai cậu ấy, không vui thì đánh cậu ấy một cái. Dùng tay đánh, chứ không phải dùng cây thước lạnh lẽo vô tình. Cô ấy khao khát những cử chỉ thân mật, sự tiếp xúc da thịt, vì bản chất của cô ấy là sự nhiệt tình, vui vẻ, phóng khoáng."
Phí Vĩnh Bách bị lời của Triệu Hướng Vãn thu hút, ánh mắt dần sáng lên.
"Nhân cách thứ hai của Phí Tư Cầm là nhân cách chính, tên là Băng Băng. Tại sao tên là Băng Băng? Bởi vì bề ngoài cô ấy rất lạnh lùng, nói năng sắc bén, toàn bộ con người giống như những băng giá dưới mái hiên, không thể chạm vào, không thể đụng tới, nếu chọc giận cô ấy, cô ấy sẽ làm thầy đau đớn khắp người."
Phí Vĩnh Bách thở dài: "Đúng vậy."
"Băng Băng và Mộc Mộc là hai cá thể hoàn toàn khác nhau. Cô ấy có tư duy rõ ràng, hành động nhanh nhẹn, nội tâm mạnh mẽ, đề cao bản thân, tuyệt đối không nhượng bộ, và đây..." Triệu Hướng Vãn dừng lại một chút: "Là nhân cách chính của Phí Tư Cầm. Điều này cũng có nghĩa là, nếu được dẫn dắt đúng cách, tôn trọng cá tính của cô ấy, Phí Tư Cầm vốn dĩ nên là một người như vậy."
Phí Vĩnh Bách không biết phải nói gì, nhắm mắt lại, không nói thêm.
[Tôn trọng cá tính của con bé, tôn trọng như thế nào đây? Con gái nhà họ Phí bẩm sinh phóng túng, lại có gen di truyền bệnh tâm thần, nếu tôi không nghiêm khắc quản giáo, ai biết sẽ trở thành như thế nào! Cô gái này, cô chẳng hiểu gì cả, cứ nghĩ đọc chút kiến thức tâm lý là có thể phán xét người khác!]
Triệu Hướng Vãn nghe thấy suy nghĩ của ông ấy, không hiểu sao lại cảm thấy một cơn giận dữ dần dâng lên. Đến giờ phút này, vợ chết, con trai chết, Phí Vĩnh Bách vẫn như một kẻ bảo thủ sống trong thời phong kiến nhà Thanh, bám lấy sự nhận thức thô sơ của ông ấy về con gái nhà họ Phí.
Vì tức giận, giọng của Triệu Hướng Vãn cao hơn nửa cung, điều này không qua khỏi sự nhạy bén của một người làm âm nhạc lâu năm như Phí Vĩnh Bách, ông ấy lập tức mở mắt nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em nghe Băng Băng nói rằng, thầy Phí, thầy quản giáo cô ấy gần như đến mức biến thái, bởi vì thầy cho rằng con gái nhà họ Phí khác người. Theo lời của cha thầy, ông nội thầy, và những người trong tộc của thầy, con gái nhà họ Phí bẩm sinh phóng đãng, có gen di truyền bệnh tâm thần, đúng không?"
Phí Vĩnh Bách không che giấu nữa: "Phải."
Dù sao đến đời của ông, con trai đã chết, sẽ không còn cháu gái, để người khác biết cũng chẳng sao. Mặc kệ đi.
Triệu Hướng Vãn nói: "Ăn uống và t.ì.n.h d.ụ.c là bản năng của con người. Khát vọng về những cảm giác từ giác quan là bản tính tự nhiên. Đàn ông thích phụ nữ đẹp và theo đuổi sự kích thích từ giác quan, tình dục, thì được; tại sao đến lượt phụ nữ lại không thể thế?"
Phí Vĩnh Bách không biết trả lời cô thế nào, đành im lặng.
Cao Quảng Cường đứng một bên, ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Hướng Vãn chú ý lời nói của mình. Dù sao Phí Vĩnh Bách cũng là bệnh nhân, là nạn nhân, việc truy hỏi những nội dung không liên quan đến vụ án như vậy thực sự không thích hợp.
Triệu Hướng Vãn gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu.
Có những người, căn bản không thể gọi tỉnh được. Quan niệm đã ăn sâu, muốn họ thay đổi ư? Thực sự rất khó, rất khó.
Những năm 90, nhận thức của con người về t.ì.n.h d.ụ.c đang trải qua giai đoạn va chạm lớn.
Một mặt, trong quan niệm truyền thống, t.ì.n.h d.ụ.c là điều đáng xấu hổ, là thứ ẩn giấu trong nhà, không thể phơi bày trước mọi người. Câu nói "trên giường là vợ chồng, xuống giường là khách" chính là đạo lý này.
Mặt khác, sự du nhập của văn hóa t.ì.n.h d.ụ.c phương Tây coi t.ì.n.h d.ụ.c là một điều thiêng liêng, thông qua hoạt động t.ì.n.h d.ụ.c để truyền đời và duy trì sự phát triển của xã hội. Một số người trẻ thậm chí còn theo đuổi giải phóng t.ì.n.h d.ụ.c và tôn thờ tình dục.
Trong bối cảnh này, Triệu Hướng Vãn cho rằng t.ì.n.h d.ụ.c không phải là điều đáng xấu hổ, mà nó là một nhu cầu sinh lý bình thường của con người. Dù là nam hay nữ, họ đều có quyền theo đuổi t.ì.n.h d.ụ.c và quyền tận hưởng tình dục.