“Khóc thì có ích gì chứ? Khóc có thể thay đổi được thực tế sao?”
“Đến năm mười ba tuổi, Mộc Mộc bắt đầu có kinh nguyệt, cô ta ngồi trong nhà vệ sinh khóc lóc, đó cũng là lúc Băng Băng được đánh thức.”
“Băng Băng dũng cảm hơn Mộc Mộc một chút, cô ta dám phản kháng lại, dám mặc những bộ váy xinh đẹp đi đi lại lại, dám nói thẳng với Phí Vĩnh Bách rằng bản thân không muốn luyện đàn nữa. Phí Vĩnh Bách cho rằng cô ta chính là em, giơ tay tát cô ta một cái, sau đó cũng vội vàng bảo Khuất Vi Ca đưa cô ta đi chữa bệnh, còn gửi cô ta đến học tại trường nữ sinh, ôi chao, đúng là hao tâm tổn trí.”
“Thật ra, Băng Băng cũng là một cô gái tốt.”
“Cô ta chỉ gan dạ hơn Mộc Mộc một chút, yêu thích cái đẹp một chút và cũng sẵn sàng hẹn hò với con trai, còn những chuyện vượt hơn nữa lại không dám làm.”
“Phí Vĩnh Bách phòng cô ta như phòng trộm vậy, nhưng thật ra người mà ông ta đề phòng là em đấy, chị biết không?”
Hà Minh Ngọc ngồi bên cạnh ghi chép lời khai, lúc này lòng bàn tay cô ấy đầy mồ hôi.
Ba nhân cách! Cô ấy đã sống trên đường này hai mươi mấy năm, làm cảnh sát cũng ba, bốn năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một người có ba nhân cách chân thật như thế, cảm giác này… Vừa hưng phấn nhưng cũng vừa thấp thỏm, còn có chút sợ hãi.
Có người nào không biết người mắc bệnh tâm thần khi g.i.ế.c người sẽ không chịu trừng phạt chứ? Lỡ cái người tên Diễm Diễm này trong lúc nóng nảy đã gây tổn thương đến người khác thì sao?
Hà Minh Ngọc cảm thấy căng thẳng, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn.
Diễm Diễm liếc nhìn Hà Minh Ngọc, cười nhạo lên tiếng: “Chị là cảnh sát đấy, căng thẳng như thế làm gì? Em cũng không ăn thịt người.” Nhắc đến mấy chữ ăn thịt người, cô ta còn cố ý dùng lưỡi lướt qua hàm răng mình, Hà Minh Ngọc bị dọa sợ, hai tay cũng run lên, nhưng cô ấy cũng nhanh chóng phải ứng kịp, nghiêm mặt nói: “Cô nghiêm túc một chút đi!”
Diễm Diễm trêu Hà Minh Ngọc một chút, cảm thấy cũng không thú vị nữa, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn: “Sao chị biết được sự tồn tại của em thế? Người bình thường đều xem Băng Băng là em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn nhàn nhạt nói: “Băng Băng không biết nói dối.”
Diễm Diễm vừa nghe đã cảm thấy như gặp được tri kỷ: “Ôi chao, là một tay em chỉ dạy cô ta đấy, đúng là không uổng công dạy dỗ! Cũng chỉ nói dối thôi mà, có cái gì khó đâu chứ?”
Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: “Thế Phí Vĩnh Bách đã làm gì mà khiến cô hận ông ta đến như thế?”
Mộc Mộc gọi ông ta là “ba”, Băng Băng gọi ông ta là “thầy Phí”. Còn Diễm Diễm lại gọi ông ta là “Phí Vĩnh Bách”.
Diễm Diễm hời hợt trả lời: “Ông ta còn cần làm gì nữa đâu, ông ta đánh Mộc Mộc, giám sát Băng Băng, đây chính là lỗi sai của ông ta đấy! Mấy người phụ nữ bọn em, không cần đàn ông giám sát, quản lý như thế. Em đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta từ lâu rồi, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Bây giờ cơ hội của cô đã tới rồi?”
Diễm Diễm xoay xoay cổ, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Chủ yếu là do em không ra ngoài được, Phí Vĩnh Bách quản quá chặt. Nếu không phải Băng Băng đột phá vòng vây, thế thì em hoàn toàn không thoát ra được.”
Đột phá vòng vây? Triệu Hướng Vãn cảm thấy có chút không thở nổi.
Diễm Diễm cười thản nhiên: “Chị cho rằng, tại sao con gái nhà họ Phí vẫn luôn không chịu nổi cô đơn? Em nói cho chị biết nhé, cơ thể của chúng em cũng nở rộ như hoa vậy đó, nếu như không thể kéo dài được sự thoải mái, vậy thì sẽ phát điên.”
Ngừng một chút, Diễm Diễm lại nói tiếp: “Phí Vĩnh Bách phòng trước phòng sau, gửi em vào trường nữ sinh, cho rằng làm thế thì sẽ giữ em an toàn cả đời này. Thế nhưng ông ta đâu biết, phòng trước phòng sau chặt chẽ như thế, lại không phòng được học sinh của mình. Ông ta mở lớp dạy kèm tại nhà, một giờ chỉ dạy kèm đúng một người, chỉ cần bọn họ nhìn thấy em, cho dù là nghiên cứu sinh hay là học sinh chuẩn bị tốt nghiệp, hoặc cả học sinh trung học, học sinh cấp hai, từng người từng người đều chỉ hận không thể dán mắt lên người em.”
Chắc chắn Diễm Diễm đã nhẫn nhịn từ lâu rồi, khi nói tới chuyện bản thân quyến rũ đàn ông lại có phần đắc ý không thôi.
Phí Vĩnh Bách càng quản thúc, Phí Tư Cầm càng nghịch ngợm, con gái sau khi trưởng thành, cơ thể trổ mã vốn sẽ thu hút sự chú ý của mấy người khác giới, thế nhưng Phí Vĩnh Bách lại quản thúc cô ta theo kiểu gần như biến thái như vậy, khiến cho khao khát về mặt “tình dục” trong lòng cô ta càng lớn hơn. Thế là vào năm học lớp mười một, chỉ sau ba tháng nhập học, Phí Tư Cầm đã phát sinh quan hệ với nghiên cứu sinh Phí Vĩnh Bách, Khâu Tân Bạch, sau đó, Diễm Diễm xuất hiện.
Mộc Mộc sẽ không dám làm chuyện như thế, người trải qua chuyện đó chính là Băng Băng.