Đến cấp độ ba liên quan đến vỡ cuống lách và cấp độ bốn nghiêm trọng nhất là lách vỡ vụn, cần cân nhắc cắt bỏ toàn bộ lách.
Lý do bác sĩ Chu kinh ngạc như vậy là vì khi bệnh nhi đến bệnh viện huyện, ông đã nói rõ, khoa Ngoại ở đây không đủ điều kiện phẫu thuật cho trẻ sơ sinh, không có bác sĩ nào làm được.
“Chỉ có thể chuyển lên bệnh viện trên thôi.” Bác sĩ Chu vội vàng nói với Tạ Uyển Oánh và Nhϊếp Gia Mẫn, bảo y tá gọi điện liên hệ bệnh viện thành phố gần nhất có thể tiếp nhận bệnh nhi.
Thấy bác sĩ Chu tiền bối có vẻ chưa hiểu ý thầy Nhϊếp, Tạ Uyển Oánh giải thích thêm giúp thầy: “Bác sĩ Chu, không chuyển đến bệnh viện thành phố. Ý thầy Nhϊếp là, bệnh nhi cần được phẫu thuật tại phòng mổ ở đây, vì không đủ thời gian chuyển đến bệnh viện thành phố.” Bác sĩ Chu đứng ngồi không yên, dậm chân nói với cô: “Cô không biết sao? Tôi đã nói với cô rồi mà? Không ai làm được. Truyền dịch, truyền máu cho bé, cố gắng giữ mạng bé để chuyển đến bệnh viện thành phố, ở đó có bác sĩ mổ cho bé. Khoảng hai tiếng là đến nơi.”
“Hai tiếng quá muộn, bé bị vỡ cuống lách, mất máu nhiều.” Tạ Uyển Oánh nói.
Lời cô nói khiến Nhϊếp Gia Mẫn chú ý. Quay đầu lại, Nhϊếp Gia Mẫn nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt cô nghĩ, Bác sĩ siêu âm chỉ báo cáo đơn giản vậy thôi, sao cô lại nghe ra được là vỡ cuống lách, trừ phi giống ông là tự mình xem hiểu hình ảnh siêu âm.
“Không sao không sao.” Bác sĩ Chu vẫn giữ vững quan điểm của mình, có vẻ rất sợ bệnh nhi chết trên bàn mổ ở đây, tỏ vẻ rất không hài lòng với Tạ Uyển Oánh: “Tôi thấy cô chỉ là sinh viên, chưa thấy ca bệnh nào như vậy. Tôi đã thấy rất nhiều ca tương tự. Nặng hơn bé này cũng có, vẫn chuyển đến bệnh viện thành phố mổ được.” “Nặng hơn là nặng đến mức nào. Nếu nặng như bé này mà không được khám bụng cầm máu kịp thời thì lượng máu mất đi sẽ không thể tưởng tượng được, bé này lại là trẻ sơ sinh.”
Bác sĩ Chu nghe vậy kinh ngạc vô cùng: “Cô kết luận điều này từ đâu ra?”
“Vỡ cuống lách, vỡ động mạch lách, tĩnh mạch lách, ông sờ nắn bụng bé còn thấy có dịch di động.” Tạ Uyển Oánh nói.
Dịch di động trong bụng ở người lớn là gần 1000ml dịch ổ bụng trở lên, trẻ sơ sinh chắc chắn tình trạng còn tệ hơn. Bác sĩ Chu á khẩu không trả lời được: “Cái này…” Muốn bác bỏ lời cô thì ít nhất ông ta cũng phải đưa ra số liệu tương quan.
Có người cười thành tiếng.
Bác sĩ Chu quay đầu lại, thấy vị chuyên gia khó tính Thầy Nhϊếp đang cười.
Có người ăn nói khéo léo là ngụy biện, có người ăn nói giỏi là thể hiện thực lực. Nhϊếp Gia Mẫn không nhịn được cười là vì thấy cô gái thẳng thắn này có thể hùng biện như vậy, không nghi ngờ gì là người sau, nghe xong khiến người ta không khỏi mỉm cười từ tận đáy lòng. Nghe thấy thầy cười, Tạ Uyển Oánh không nói tiếp nữa, nghĩ mình có vẻ hơi múa rìu qua mắt thợ trước mặt thầy.
Học sinh không nói nữa, Nhϊếp Gia Mẫn tranh thủ thời gian nói: “Làm chọc dò ổ bụng, xác định chẩn đoán rồi đưa vào phòng mổ.”
“Nhưng, nhưng mổ chính…” Bác sĩ Chu nháy mắt lia lịa với vị chuyên gia đến từ thủ đô nghĩ, Chuyên gia đại lão, xin đừng làm khó chúng tôi, dù là Quốc Hiệp cũng không thể làm bừa. Không ai làm được mà bảo chúng tôi mổ là sao.
Thầy Nhϊếp khiêm tốn, nhưng bác sĩ Chu này lại không nghe ra.