“Cô đi cùng tôi.” Chu Hội Thương kéo Diêu Khiết đi giúp.
Hai người vội vàng quay lại xe tìm dụng cụ cấp cứu, Đái Nam Huy đi theo họ, quay lại nói với Thường Gia Vĩ: “Bác sĩ Thường.”
“Gãy xương, gọi tôi phải không?” Biết tai nạn giao thông thì gãy xương là nhiều nhất, Thường Gia Vĩ không ngẩng đầu lên đáp: “Phải xử lý xong một trường hợp mới đến trường hợp khác được, cậu đi trước đi.”
Thấy vậy, Đái Nam Huy chỉ đành quay lại tìm các giáo sư khác.
“Yên tâm, xử lý xong cho mẹ cậu rồi sẽ đến.” Thường Gia Vĩ ngẩng đầu nhìn Văn Quý đang hơi lo lắng vì bác sĩ đi rồi, gọi Khâu Thụy Vân bên cạnh: “Họ đi hết rồi, anh đến giúp tôi.”
Cố định gãy xương cần nhiều người hỗ trợ. Khâu Thụy Vân bước qua, vỗ vai Tạ Uyển Oánh ra hiệu.
Tạ Uyển Oánh nhận được chỉ thị của tiền bối, ngẩng đầu lên đáp nhỏ nhẹ: “Vâng, Khâu giáo sư.” Có lẽ tiếp theo chỉ còn mình cô ở đây hỗ trợ giáo sư Nhϊếp cứu chữa bệnh nhân, các tiền bối khác chắc đều phải đi. Nhϊếp Gia Mẫn dường như không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh, cẩn thận khám xong cho bé gái, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Giáo sư Nhϊếp thật sự tập trung vào bệnh nhân. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Cuối cùng, Nhϊếp Gia Mẫn nhận ra điều gì đó, quay lại hỏi cô: “Có bộ dụng cụ đặt catheter tĩnh mạch trung tâm không?”
“Có ạ, em đã lấy ra rồi. Giáo sư Nhϊếp.” Tạ Uyển Oánh nhanh chóng trả lời.
“Em biết chọn tĩnh mạch nào không?” Nhϊếp Gia Mẫn hỏi.
Biết giáo sư muốn hỏi ý kiến. Đối với đặt catheter tĩnh mạch trung tâm, trên lâm sàng thường có ba đường để lựa chọn. Tạ Uyển Oánh suy nghĩ một chút, nói: “Trẻ sơ sinh thì ưu tiên chọn tĩnh mạch cảnh trong. Vì tĩnh mạch dưới đòn ở trẻ sơ sinh nhỏ hơn tĩnh mạch cảnh trong, tỷ lệ thành công khi tiêm tĩnh mạch dưới đòn tương đối thấp. Tĩnh mạch đùi dễ gây huyết khối tĩnh mạch, ảnh hưởng đến sự phát triển của chi dưới ở trẻ sơ sinh, nên không được ưu tiên.” Nghe câu trả lời nhanh chóng của cô, Nhϊếp Gia Mẫn gật đầu lia lịa, hỏi lại: “Em đã làm bao giờ chưa?”
Cô trả lời tốt như vậy, chứng tỏ có thể đã làm thao tác này. Phỏng đoán của giáo sư có cơ sở. Nhưng lúc này Tạ Uyển Oánh hơi căng thẳng.
Trẻ em dưới ba tuổi là lứa tuổi đặc biệt, được gọi là trẻ sơ sinh, bất kỳ thao tác y tế nào trên trẻ sơ sinh đều khó hơn người lớn rất nhiều. Cô mới lần đầu tiếp xúc với bệnh nhi sơ sinh.
Thật ra, lần trước cô giúp giáo sư Nhậm cấp cứu cậu bé lớn hơn tuổi này: "Chỉ tiêm tĩnh mạch cảnh ngoài thôi ạ, giáo sư.”
“Em không tự tin sao?” Ánh mắt thâm trầm của Nhϊếp Gia Mẫn như lóe lên một tia sáng trước sự do dự của cô, nói tiếng Trung ngọng nghịu. Nhìn kỹ, đáy mắt ông có chút ý cười.
Trước đây, cô quá tự tin thì giáo sư sẽ không có biểu cảm như vậy. Tạ Uyển Oánh hít sâu. “Đừng sợ.” Nhϊếp Gia Mẫn bất ngờ động viên cô: “Mọi việc đều có lần đầu, em bé có thể rất nhỏ, khiến em sợ hãi, nhưng em cần phải thử.”
Giáo sư nói rất đúng, không thể vì bệnh nhân còn nhỏ mà sợ hãi.
Giọng Tạ Uyển Oánh trở lại bình tĩnh: “Vâng, giáo sư Nhϊếp, em tin mình sẽ làm tốt.”
Câu trả lời rất tốt. Nhϊếp Gia Mẫn gật đầu với cô, tiếp tục khuyến khích: “Không sao, em làm đi.”
Tạ Uyển Oánh nghi ngờ, nếu vừa rồi cô quá tự tin, giáo sư Nhϊếp có thể sẽ không cho cô làm.
Phong cách của mỗi giáo sư đều khác nhau. Chỉ mới tiếp xúc với giáo sư Nhϊếp khoảng một ngày, mọi mặt thật sự khác với giáo sư Đàm, sư huynh Đào.