Chưa từng nghe nói ai đến Sở Công an lại mang bánh kem về, sở công an sắp biến thành tiệm bánh kem rồi.
Cốc cốc, có người gõ cửa văn phòng hai tiếng.
Hoàng Chí Lỗi đi mở cửa, nhìn thấy người đến rất bất ngờ: “Bác sĩ Phó, anh tìm bác sĩ Tào chúng tôi sao?”
“Không phải.” Phó Hân Hằng đi lướt qua anh vào văn phòng, anh nhìn thấy Tạ Uyển Oánh bên trong.
Đi theo sau anh ta là Chu Hội Thương và Chu Tuấn Bằng.
Đột nhiên có nhiều người đến vậy, Tào Dũng quay người hỏi người của khoa Tim Mạch: “Các anh điều tra rõ chưa?”
“Đã điều tra, hỏi từng người một, đều không có ấn tượng đã khám cho bố anh ta.” Chu Hội Thương báo cáo với anh: “Sau đó gọi điện đến sở công an hỏi rõ bố anh ta nằm viện ở đâu. Gọi điện hỏi bác sĩ bệnh viện đó, lấy bệnh án cũ của anh ta, không thấy bệnh án của bố anh ta có ghi chép đến Quốc Hiệp khám. Không có chữ ký của bác sĩ Quốc Hiệp chúng tôi.”
“Bố anh ta nằm viện ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Y học Cổ truyền kết hợp Đại Xương. Chúng tôi biết bệnh viện đó cũng không tệ.”
Vậy là tên hung thủ đó nói dối?
Nghe mấy thầy nói chuyện, Tạ Uyển Oánh chợt nhớ ra, đúng rồi, ngay từ đầu khi nghe anh Hồ nói về vụ án, cô đã thấy khó tin. Nếu vậy, người nhà bệnh nhân phải mong muốn bệnh nhân được điều trị tốt nhất chứ không phải động một tí là gϊếŧ bác sĩ.
Người nhà này không tìm mọi cách để Quốc Hiệp điều trị cho bệnh nhân, mà lại đi làm một đống chuyện kỳ quái. Nào là thư tố cáo, nào là tìm cách mua dao găm dài trong thành phố, nào là nghe ngóng tin đồn, theo dõi cô mấy ngày.
Ít nhất thì tạm thời bố của người nhà bệnh nhân này vẫn chưa chết.
“Các anh đến đây là muốn hỏi tôi đã nghe được gì ở sở công an sao?” Tào Dũng hỏi thẳng.
Chu Hội Thương chỉ Phó Hân Hằng nghĩ, Tên người máy này muốn đến.
“Tạ Uyển Oánh.”
Phó Hân Hằng đứng đó, nhìn học sinh nào đó nói.
Lúc này Tạ Uyển Oánh đã tìm thấy đơn siêu âm, cầm trong tay, đứng thẳng người đáp: “Thầy Phó.”
Tào Dũng đứng trước mặt cô, hỏi: “Anh muốn hỏi cô ấy?”
“Phải, nếu liên quan đến danh dự của khoa Tim Mạch chúng tôi. Tôi đương nhiên phải đến hỏi rõ tình hình.” Giọng Phó Hân Hằng vẫn cứng nhắc như trước.
“Cô ấy cũng là nạn nhân, anh hỏi cô ấy có ý nghĩa gì?”
“Bác sĩ Tào, tôi không tin lúc anh đến sở công an đón cô ấy mà không nói những lời tương tự với cảnh sát. Chỉ khi nào chuyện này được làm rõ hoàn toàn, cô ấy mới thực sự an toàn.”
Thì ra vừa nãy ở sở công an sư huynh muốn nói chuyện này với anh Hồ. Tim Tạ Uyển Oánh đập thình thịch.
“Anh không nên đợi một chút, đợi tâm trạng cô ấy ổn định lại rồi hỏi sau sao? Là bác sĩ, anh cũng nên hiểu điều này.”
Hai người đàn ông trước mặt đối đầu nhau, khí thế ngang ngửa. Những người còn lại im lặng, không dám xen vào, sợ vô tình châm ngòi cho một cuộc chiến lớn.
Thấy Tào Dũng không hề nhượng bộ, Phó Hân Hằng nhíu mày.
“Sư huynh Tào, em biết thầy Phó muốn hỏi em gì, em nghĩ nói ra cũng có thể giúp cảnh sát nhanh chóng phá án.” Tạ Uyển Oánh nói, tay nắm lấy tay áo Tào Dũng bên cạnh.
Tào Dũng quay đầu lại, nhìn tay cô đang nắm áo mình, ngạc nhiên nghĩ, Cô muốn làm gì, chủ động kéo tay áo anh?