“Tôi cho ông một kế.” Mẹ Tào giúp chồng nghĩ cách: “Tôi đến hiện trường nói giúp ông.”
Tào Dục Đông nghĩ, Vợ hết hy vọng thay đổi, nhất quyết phải dùng mưu kế.
“Không được, tôi đến đó, chỉ nói chuyện học thuật thôi.” Mẹ Tào đảm bảo với chồng.
Tào Dục Đông nảy ra một ý nghĩ không hay lắm: “Em đang ở đó à?”
Bị chồng vạch trần. Mẹ Tào nói: “Tôi ở cửa.”
“Em không sợ bị con trai thứ ba mắng em thì em cứ vào.”
Chồng thật hư, đổ lỗi ngược lại cho bà. Mẹ Tào vội vàng sửa lại, nói: “Ông đừng nói với Tào Dũng.”
Cúp điện thoại, Tào Dục Đông quay lại ngồi xuống ghế, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con trai thứ ba đang gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh.
“Ăn chút món này đi, anh biết em thích.” Tào Dũng gắp một miếng thịt Đông Pha cho vào bát tiểu sư muội.
“Sư huynh, để em gắp cho anh.” Tạ Uyển Oánh bây giờ đã học được cách ăn miếng trả miếng, lập tức gắp một miếng sườn lớn cho sư huynh.
Hai người trẻ tuổi này… Tào Dục Đông không khỏi mỉm cười.
Nhậm Sùng Đạt tranh thủ cơ hội học tập cho học sinh của mình trước mặt giáo sư: “Giáo sư Tào, cả lớp chúng tôi rất ngưỡng mộ ông.”
Quay lại, Tào Dục Đông cũng không xa lạ gì với bạn học cũ của con trai mình, nói: “Làm trợ giảng viên của cậu vất vả lắm.”
“Vâng, vâng.” Nhậm Sùng Đạt không phủ nhận tóc mình bạc đi nhiều.
“Cậu nói xem, có gì cần tôi giúp đỡ cứ nói.”
“Giáo sư Tào, chúng nó muốn học hỏi nghiên cứu khoa học, hy vọng có cơ hội cho chúng nó đến viện nghiên cứu của ông tham quan học hỏi.”
“Ý kiến hay.” Tào Đống chưa đợi cha trả lời, đã vội vàng đồng tình với đối phương. Anh và cha cùng chung một thuyền. Nếu ai đó muốn bái sư với cha anh thì cũng tương đương với việc gia nhập phe anh. Trên thực tế, anh không phản đối việc cha nhận học trò, ngược lại, anh tích cực khuyến khích cha làm như vậy.
Hai người em trai khác đơn vị với anh, lập trường khác nhau.
Tào Dũng nói: “Em đồng ý, nhiều cơ hội học tập là điều tốt, đến lúc đó em sẽ đi cùng chúng nó.”
Nếu Tào sư huynh đi cùng cô đến viện nghiên cứu của giáo sư Tào Dục Đông, có lẽ có thể xin được địa chỉ email của giáo sư, không cần vội vàng hỏi giáo sư vấn đề học thuật đêm nay. Tạ Uyển Oánh thầm tính toán trong lòng.
(Tào Dũng nghĩ, Học được rồi, viện nghiên cứu tim phổi ở ngay cạnh viện nghiên cứu Ngoại Thần kinh thủ đô.)
Tào Dục Đông đẩy gọng kính lên, thuận theo ý của hai con trai.
Mọi người ăn cơm nhanh chóng, muốn vội vàng quay lại mang cơm cho anh trai thần tiên và sư tỷ Đái cùng những người khác ở lại bệnh viện.
Tạ Uyển Oánh xách mấy hộp cơm trên tay, đi theo Tào sư huynh ra ngoài lên xe. Đến bãi đậu xe phía sau nhà hàng, bóng dáng Tào sư huynh phía trước không biết tại sao lại dừng lại, cô suýt chút nữa đâm mũi vào lưng sư huynh, tò mò nhìn xung quanh.
Đôi mắt Tào Dũng lóe lên trong bóng tối, mang theo vài phần ẩn ý.
Điều này khiến người đang định thò đầu ra khỏi cửa sổ xe để nhìn trộm phải rụt lại vào trong xe.
Thấy người kia trốn trở lại, Tào Dũng đi đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe, cho tiểu sư muội lên xe.
Vừa rồi Tào sư huynh nhìn thấy gì vậy? Thấy xung quanh không có động tĩnh gì, Tạ Uyển Oánh khó hiểu.
Chờ cô lên xe, Tào Dũng dứt khoát đóng sầm cửa xe, nhanh chóng lên xe lái đi.
Mẹ Tào đang trốn trong xe đành phải gọi điện thoại cho chồng than thở: “Tào Dũng không cho tôi xem, nó nghĩ tôi sẽ làm gì sao?”
Con trai út chắc chắn không có ý đó, Tào Dục Đông nói với vợ: “Em có thể tìm cơ hội khác gặp cô ấy, Tào Dũng không cản được đâu.”