Nghe ra được, thần tiên ca ca rất hiểu cô và đã suy nghĩ kỹ về những gì cô nói.
"Được ạ."
Bạn học Tạ nhanh chóng trả lời.
Cơ hội mà giáo sư cho, phải nắm chắc lấy. Đối với bác sĩ phẫu thuật, cơ hội thực hành chỉ sợ thiếu chứ không sợ nhiều.
Nghĩ đến việc Bạn học Đoạn đã làm phẫu thuật chính nhiều lần. Cô năm nay phải tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề. Không thể nào đợi đến năm sau khi có chứng chỉ hành nghề rồi mới làm vài ca phẫu thuật chính.
Tham vọng, ý chí, khát vọng, rất quan trọng đối với những người trẻ tuổi trong công việc. Sinh viên y khoa đa số là học bá, người đọc sách nho nhã. Thực ra, các giáo sư càng sợ học sinh quá nhu nhược. Đơn vị chỉ thích những người có tinh thần cầu tiến.
Bạn học Tạ hội tụ quá nhiều điểm mà các giáo sư yêu thích. Tào Chiêu đá nhẹ vào chiếc ghế đối diện, thúc giục làm việc: “Gia đình đến ký tên ngay lập tức, sắp xếp phòng mổ."
Trình Dục Thần toát mồ hôi hột nghĩ, Thực sự định làm liều à.
Không đoán ra được ý đồ của sếp, cấp dưới chỉ có thể làm theo chỉ thị của bác sĩ cấp trên.
Một ngày trôi qua, đến chiều hôm sau, trước khi phẫu thuật, Tào Chiêu đột nhiên nhận được điện thoại của anh trai Tào Đống.
"Chiều nay các cậu định thử nghiệm phẫu thuật rạch nách phải bốn, năm cm sao?" Giọng nói trầm ổn của Tào Đống lộ ra chút nghi ngờ, truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tào Chiêu rất bất ngờ.
Đây là ca phẫu thuật nội bộ của nhóm anh, chưa từng công bố ra bên ngoài. Theo lý mà nói, tin tức chỉ nên lan truyền trong nhóm của anh.
"Anh cả, sao anh biết được tin tức này?" Tào Chiêu hỏi.
"Gia đình bệnh nhân đi tìm Quốc Trắc mà cậu không biết?" Tào Đống nói.
Biết chứ, gia đình không yên tâm với cách nói của một bệnh viện nên đã tìm đến Quốc Trắc, vừa lúc gặp bác sĩ Trần Tường, người nổi tiếng trong giới phản đối phẫu thuật cắt xương sườn ở người lớn.
"Các cậu nói chuyện xong với gia đình bệnh nhân, họ chạy đến Quốc Trắc nói với bác sĩ Trần. Bác sĩ Trần nghi ngờ các cậu đang thổi phồng với gia đình, nên đã tìm người đến hỏi Bình Hoài." Tào Đống giải thích nguồn gốc.
Người có kỹ thuật nổi tiếng nhất, làm loại phẫu thuật này nhiều nhất là Bình Hoài. Tin tức truyền đến Bình Hoài, các bác sĩ đều rất tò mò. Bình Hoài hiện tại chưa thực hiện ca phẫu thuật cắt xương sườn với vết mổ bốn, năm cm ở người lớn.
"Cậu nói khoác với gia đình à?" Tào Đống nghĩ em trai mình không đến mức làm vậy. Vết mổ dài bao nhiêu, sau phẫu thuật gia đình và bệnh nhân đều nhìn thấy. Loại chuyện khoác lác này sợ bị phản tác dụng.
"Chúng tôi có làm hay không, làm xong anh hỏi lại cũng chưa muộn." Tào Chiêu nói, như không hiểu tại sao anh cả lại sốt ruột. Phẫu thuật chưa hoàn thành thì làm sao biết tình hình thế nào.
Tào Đống nghĩ, Tao biết chỗ mày có trò hay, muốn đến xem không được sao?
"Anh cả, bây giờ anh đang ở đâu?" Chuông báo động trong lòng Tào Chiêu vang lên.
"Tao đang ở cửa bệnh viện của chúng mày, chiều nay vừa lúc rảnh rỗi nên đến thăm mày." Tào Đống nói.
Cái cớ này thật vớ vẩn.
"Tôi không rảnh." Tào Chiêu từ chối anh cả một cách nhẹ nhàng.