Sau khi đám sinh viên rời đi, Tào Chiêu tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện cho em trai.
Tào Dũng vừa mổ xong cả ngày, vừa về văn phòng, nghe anh nói một hồi, đột nhiên ngắt lời: “Anh nói em nghe.”
“Em biết rồi sao?” Tào Chiêu ngạc nhiên, bí mật anh vất vả lắm mới dò hỏi ra được, vậy mà em trai lại nói đã biết.
Ừ, biết rồi, nếu không đã không hỏi cô ấy trong nhà có ai bị bệnh không.
“Ý anh là, cô ấy hứng thú với Tim mạch l*иg ngực.” Tào Chiêu nói, bí mật này chắc em trai không biết.
“Nhảm nhí.”
Hai anh em nhà họ Tào trước giờ luôn đồng lòng về vấn đề học thuật, bỗng nhiên tranh cãi.
“Sao anh lại nói nhảm?”
“Cô ấy làm sao biết được là bệnh gì. Anh tự nói đấy nhé. Cô ấy chỉ đang suy đoán thôi. Bệnh nhân đột tử không chỉ có bệnh tim.”
“Nguyên nhân gây đột tử hàng đầu là bệnh tim.”
“Chỉ là hàng đầu, không có nghĩa là tất cả.”
“Cô ấy nghi ngờ là bệnh tim, nên muốn xem tiêu bản tế bào cơ tim.”
“Thôi đi. Đó là vì cô ấy chưa đến khoa Ngoại Thần kinh thực tập, nếu không sẽ biết khoa này cũng có rất nhiều bệnh nhân đột tử.”
“Tào Dũng, em phải nói có căn cứ khoa học chứ.” Tào Chiêu giảng giải đạo lý cho em trai: “Tỷ lệ đột tử ở khoa của em thấp hơn nhiều so với tỷ lệ đột tử do tim. Nên phải kiểm tra bệnh tim trước.”
“Cô ấy không phải đã kiểm tra rất lâu mà không ra bệnh gì sao? Chắc chắn phải kiểm tra các nguyên nhân khác. Là em nói có căn cứ khoa học chứ không phải anh. Sao nào? Anh cứ khăng khăng cô ấy hứng thú với Tim mạch l*иg ngực là sao?” Tào Dũng không bị lừa, nghe ra giọng điệu đắc ý của anh trai trong điện thoại.
Thăm dò được thông tin từ em trai này, đáng lẽ phải đắc ý chứ? Không ngờ lại bị em trai dội gáo nước lạnh. Càng nói càng tức.
“Đợi cô ấy đến khoa Ngoại Thần kinh thực tập rồi nói.” Tào Dũng nói.
Lời này của em trai có vẻ rất tự tin. Khóe miệng Tào Chiêu nhếch lên: “Anh nhắc trước cho em biết, đừng để đến lúc đó thất vọng.”
Hóa ra anh trai gọi điện đến là để tuyên bố chiến thắng với anh.
Tào Dũng đáp trả: “Cô ấy nói sẽ theo anh nghiên cứu sao?”
Cái này, tạm thời chưa. Anh không có tiêu bản tế bào cơ tim mà cô ấy muốn. Đương nhiên, phòng thí nghiệm của Mục Vĩnh Tiên cũng không phù hợp với hướng nghiên cứu mà cô ấy muốn.
Làm thầy hướng dẫn của cô ấy không dễ dàng. Bởi vì trước tiên phải giúp cô ấy xác định hướng nghiên cứu rồi mới đến phòng thí nghiệm để kiểm chứng. Nhưng trên thực tế, ác mộng của cô ấy rất mơ hồ, hoàn toàn không rõ ràng, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Bên kia, bác sĩ Hàn tiếc nuối nói với Mục Vĩnh Tiên: “Cô ấy rất phù hợp với đề tài nghiên cứu của tổ chúng ta, dù sao cũng muốn nghiên cứu tế bào cơ tim.”
“Vấn đề tế bào cơ tim là gì thì khó nói.” Mục Vĩnh Tiên nói.
Liệu pháp tế bào cơ tim của bọn họ giai đoạn hiện tại chủ yếu chỉ nhắm vào bệnh tim mạch vành mà thôi. Như bệnh cơ tim bẩm sinh của Chu Tinh không liên quan đến nghiên cứu của bọn họ. Mục đại lão rất cầu thị.
Nhưng bác sĩ Hàn cho rằng quá cầu thị cũng không tốt, nói: “Vậy cô ấy muốn tìm thầy giáo nào? Chúng ta không phù hợp với cô ấy sao?”
Đề tài của tổ bọn họ ít nhất cũng gần đúng. Tào Chiêu thì đến tiêu bản cũng không có.
Vấn đề này, ít nhất hai đối thủ cạnh tranh đều nghĩ giống nhau: “Trước tiên phải tìm một người thầy có thể giúp cô ấy xác định hướng nghiên cứu.”
“Ai?”
Người này chắc chắn phải có kiến thức nghiên cứu học thuật sâu rộng hơn anh và Tào Chiêu, nếu không sẽ không thể giúp cô ấy tìm ra hướng nghiên cứu trong một vấn đề mơ hồ như vậy. Chỉ có thể là nhân vật uy tín nhất trong khoa Tim mạch l*иg ngực.