Tạ Uyển Oánh thấy bác sĩ Tống cũng ở đây, thầm nghĩ nghĩ, Haiz, không bằng để bác sĩ Tống nói thẳng ra. Dù sao bầu không khí hiện tại cũng khiến người ta hơi căng thẳng.
Vấn đề đặt ra trước mắt là, ai sẽ rút dịch sưng.
Thực ra thao tác này không khó, đối với bệnh nhân thông thường, có thể để sinh viên y khoa khá giỏi hoặc bác sĩ nội trú thực hành.
Tạ Uyển Oánh nghĩ vậy liền hỏi: “Lớp trưởng rút cho em được không?”
Nhạc Văn Đồng đứng ngoài cửa nghe thấy câu này, cả người cứng đờ. Các bạn học khác vội vàng vỗ lưng cho lớp trưởng, tránh cho lớp trưởng bị sốc.
“Tiểu sư muội, em à ...” Thân Hữu Hoán không nhịn được cười, giơ ngón tay lên trỏ vào cô. Trên thực tế, mọi người xung quanh đều muốn cười.
Bầu không khí quá nghiêm trọng vừa rồi trong phòng nhất thời tan biến. Khóe miệng Tào Dũng không khỏi nhếch lên, tay v**t v* tóc cô, ánh mắt nhìn xuống vết thương của cô mang theo sự dịu dàng.
“Khụ khụ.” Trương Hoa Diệu ho khan hai tiếng, giơ phim CT lên nhìn, rồi hỏi, “Cần tôi rút cho không?”
Người đầu tiên bị dọa chắc chắn là chính người bị thương. Tạ Uyển Oánh trả lời nhanh như chớp: “Không cần ạ.”
Để chuyên gia lão làng rút dịch sưng dưới da cho cô, đây đúng là tiết tấu dọa người chết khϊếp.
“Em muốn ai rút cho?”
Lớp trưởng không được sao? Hình như là không được.
Một đám chuyên gia tại hiện trường dùng ánh mắt rõ ràng nói với cô nghĩ, Đừng ghét bỏ chuyên gia.
Thấy vẻ mặt khó xử của cô, Tào Chiêu bước đến đầu giường, trao đổi ánh mắt với em trai, rồi xoa đầu cô nói: “Nhị ca rút cho em được không?”
Thần tiên ca ca tự xưng là nhị ca, như đang an ủi cô em gái nhỏ nhà bên. Vừa hay, cô luôn muốn xem thần tiên ca ca thể hiện tài năng. Những người khác thấy biểu cảm này của cô chắc là đồng ý.
Đào Trí Kiệt là bác sĩ điều trị ít nhất cũng phải làm trợ lý.
Hà Quang Hữu tự mình đi chuẩn bị dụng cụ.
Rút dịch sưng dưới da, cần xem xét vị trí, một số vị trí quan trọng chắc chắn được coi là phẫu thuật, không thể thuộc về thao tác xâm lấn thông thường. Việc rút dịch hôm nay, có thể lớn có thể nhỏ, không phải rút ở cơ quan quan trọng, nhưng lại gần cơ quan quan trọng, được coi là thao tác xâm lấn có chút nguy hiểm.
Trước khi thực hiện thao tác, Tào Chiêu cởϊ áσ khoác, rửa tay rồi dùng dung dịch sát trùng tại chỗ sát khuẩn tay một lần nữa, sau đó đeo găng tay vô trùng.
Đào Trí Kiệt đứng đối diện phụ trách sát trùng khu vực rút dịch, trải khăn.
Những người khác lùi lại phía sau, có người ra khỏi cửa, nhường chỗ cho họ thực hiện thao tác, giảm thiểu các yếu tố ô nhiễm. Trương Hoa Diệu đứng ở vị trí xa nhất đuôi giường, tựa vào tường, quan sát từng cử chỉ của người thực hiện thủ thuật.
Nằm trên giường, Tạ Uyển Oánh phát hiện muốn xem thao tác của thần tiên ca ca thì cần phải hơi ngẩng đầu lên một chút.
Nhanh chóng, những người khác nhận ra cô muốn làm gì.
Tào Dũng ấn vai cô, nói: “Không cần vội.”
Theo đó, từng ánh mắt nhìn về phía cô nghĩ, Bạn học Tạ này, ngay cả làm bệnh nhân cũng không biết làm sao?
Nháy mắt nhớ lại lời nói của Hoàng sư huynh trước đây, Tạ Uyển Oánh không dám động đậy.
Ngước nhìn không thấy thao tác của thần tiên ca ca, nhưng có thể thấy phản ứng của những người khác xung quanh.
Thấy Tào Chiêu tháo nắp kim tiêm vứt vào khay cong trên xe dụng cụ, tay phải cầm kim tiêm, để lộ đầu kim lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang, thực sự có chút giống hình ảnh trong phim thần tượng.
Mọi người xung quanh thầm nghĩ nghĩ, Người đàn ông này tại sao không đi đóng phim chứ.
Chỉ thấy, Đào Trí Kiệt, nổi tiếng chậm chạp, đêm nay không dám chậm trễ nửa nhịp, sau khi định vị liền ra hiệu cho bác sĩ mổ chính.
Ngón giữa tay trái của Tào Chiêu sờ lại vị trí rút dịch, tập trung ánh mắt nghĩ, Vèo ~ kim tiêm xẹt qua không khí một đường sáng, đâm vào da người bị thương.
Vài giây sau, lại nghe thấy tiếng kim tiêm rơi xuống bàn dụng cụ, có nghĩa là đã rút xong.