Là sư huynh Tào. Tạ Uyển Oánh chớp mắt, tin chắc rằng người vừa giúp cô kéo cửa xe lúc nguy cấp là sư huynh.
“Cẩn thận, để anh.” Tào Dũng nói với cô như vậy, hai tay che chắn trước người cô, rõ ràng là sợ cô bị thương.
Tim Tạ Uyển Oánh đập thình thịch vài nhịp, rồi lại bình tĩnh lại một chút: “Vâng.” Trong lòng thầm nghĩ, tại sao sư huynh không đi theo những người khác đến xe buýt?
“Tào Dũng đâu?” Nhậm Sùng Đạt chạy vội phía trước, nhận ra cậu học trò cũ cùng chạy với mình nửa đường không thấy đâu, liền quay lại tìm. Một lát sau, thấy cậu học trò cũ đang đi tìm ai đó, không khỏi chớp mắt, rồi lại không gọi.
Tào Dũng nghĩ, đến đây cứu ai cũng đúng. Trong tình huống này, đảm bảo an toàn cho bản thân và đồng đội là quan trọng nhất. Anh không đến cứu cô ấy trước thì chờ người khác đến cứu sao? Ai cũng biết anh không thể làm như vậy. “Em tránh ra.”
Nhận được lệnh của sư huynh, Tạ Uyển Oánh đứng sang một bên.
Tào Dũng cầm cây xà beng mang theo trong xe, cúi người tìm khe hở trong xe rồi cạy, để nới lỏng không gian bị kẹt, sau đó mới có thể kéo tài xế ra ngoài.
So với cô, sư huynh thể hiện kinh nghiệm cấp cứu hiện trường phong phú, đúng chuẩn học bá thực tế. Tự thấy không bằng, Tạ Uyển Oánh vừa quan sát vừa nắm bắt thời gian và cơ hội học hỏi.
Bị ánh mắt của cô nhìn, Tào Dũng có thể tưởng tượng ra suy nghĩ trong lòng cô, thầm mỉm cười.
Được rồi, phần xe bị kẹt đã được nới lỏng, không gian đã có chỗ trống.
Hai người cẩn thận kéo cơ thể của tài xế đang gục trên vô lăng dựa vào ghế ngồi. Tạ Uyển Oánh đặt ngón tay lên cổ tài xế, ấn vào động mạch cảnh nghĩ, Có, có dấu hiệu sinh tồn. Tài xế vẫn còn sống, không phải như Trương Vi nhìn thấy nghĩ rằng người gục đầu xuống là đã chết. Theo nguyên tắc cấp cứu hiện trường, trước tiên phải di chuyển người bị thương đến nơi an toàn rồi mới tiến hành sơ cứu. Họ không phải lính cứu hỏa, mà là nhân viên y tế, có trách nhiệm xác định người bị thương còn sống hay đã chết để sắp xếp thứ tự cấp cứu.
Trương Vi thấy họ đang loay hoay với tài xế, lo lắng cho mình, nói: “Tạ Uyển Oánh, cậu đừng chỉ lo cứu anh ta. Mau đến cứu tôi đi, là tôi gọi cậu đến.”
Nghe câu này có thể tưởng tượng Trương Vi và người đàn ông này không có tình cảm gì, rõ ràng hành vi của hai người đến cửa hàng váy cưới trước đó rất có vấn đề. Không chừng Trương Vi chỉ đang cố ý tìm một người đàn ông đi xem váy cưới để cho gia đình thấy. Tạ Uyển Oánh luôn cho rằng, nhiều lời nói và việc làm của bạn cùng bàn chủ yếu là do bốc đồng. “Cậu đừng vội, sẽ đến lượt cậu ngay.” Tạ Uyển Oánh an ủi đối phương, nhân viên cấp cứu sẽ tiến hành cấp cứu theo nguyên tắc nặng trước nhẹ sau.
Cùng sư huynh nâng tài xế đến nơi an toàn cách xe gần trăm mét rồi đặt xuống đất, tiếp tục chờ xe cấp cứu đến chở người bị thương đi. Trong lúc đó, Tào Dũng mở hộp thuốc cấp cứu, lấy kéo cắt quần áo dính máu của người bị thương, để kiểm tra tình trạng của người bị thương.
Sư huynh đang cứu người bên này, sau đó cầm cây xà beng vừa nãy chạy về phía xe chuẩn bị cứu bạn cùng bàn.
Tào Dũng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy hành động của cô, nhận ra cô định làm theo cách của mình, ánh mắt anh ánh lên nụ cười, tin tưởng cô, không ngăn cản.
Có sư huynh làm mẫu, cộng thêm việc nhớ lại một số kiến thức về xe hơi mà con gái của tài xế đã nói, Tạ Uyển Oánh khi vòng đến cửa xe bên phía bạn cùng bàn đã nhanh chóng tìm thấy vị trí khóa xe. Đầu nhọn của cây xà beng trong tay nhắm vào vị trí đó, c*m v**, dùng sức vặn, rầm một tiếng, cửa xe tự mở ra.