Vừa nghe nói cô có thể chưa ăn tối, Tào Dũng sốt ruột, lập tức cầm điện thoại gọi cho cô.
Tút tút tút, một lát sau đầu dây bên kia bắt máy.
"Oánh Oánh."
Nghe thấy giọng sư huynh Tào, Tạ Uyển Oánh ngạc nhiên nghĩ, "Sư huynh, anh tìm em à?"
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở bệnh viện Nhi Trung ương." Tạ Uyển Oánh đáp.
Hồ Hạo đứng bên cạnh luôn nhìn cô với ánh mắt van xin nghĩ, Cậu nhất định phải cứu con trai tôi.
Cùng lúc đó, La Cảnh Minh hết cách liền gọi điện cho chủ nhiệm khoa nhi ở bệnh viện mình để nhờ giúp đỡ. Kết quả nghe thấy Tào Dũng đang gọi cho cô, liền vội hỏi nghĩ, "Là bác sĩ Tào phải không?"
"Phải."
"Em hỏi anh ấy xem có quen biết lãnh đạo nào ở bệnh viện Nhi Trung ương không?" La Cảnh Minh dặn dò cô. Mối quan hệ của Tào Dũng rộng hơn anh, biết đâu quen biết nhiều người quan trọng hơn cả chủ nhiệm Hồ của khoa họ.
"Có chuyện gì vậy, Oánh Oánh?" Tào Dũng nghe thấy trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói lo lắng hỏi thăm.
Tạ Uyển Oánh tóm tắt tình hình cho sư huynh nghĩ, "Họ nói muốn giường nằm thì phải tìm lãnh đạo. Sư huynh Tào, anh có quen biết lãnh đạo nào ở bệnh viện Nhi Trung ương không?"
Lãnh đạo, nói đến cô cũng quen. Bởi vì người đó đã từng đến thăm nhà cô. Tào Dũng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết nên khóc hay nên cười.
Sư huynh im lặng kỳ lạ khiến Tạ Uyển Oánh nghi ngờ nghĩ, "Sư huynh?"
"Em chờ chút. Anh gọi cho anh ấy, nói em tìm anh ấy, để anh ấy gọi lại cho em." Tào Dũng trả lời.
Sư huynh thật có mặt mũi, khiến lãnh đạo phải gọi điện cho cô. Tạ Uyển Oánh gật đầu.
Không phải anh có mặt mũi, mà là người đó chủ động muốn giúp đỡ. Tào Dũng nghĩ vậy, thở dài. Cũng tại người đó sai, đến thăm nhà cô mà chỉ tiết lộ một nửa thân phận. Vì vậy, đừng mong anh ta sẽ nói chuyện tử tế khi gọi điện cho người này.
"Bác sĩ Tào Chiêu."
Em trai gọi anh bằng cái giọng này, Tào Chiêu suýt nữa thì ho sặc sụa, sau đó cười hỏi em trai nghĩ, "Ai chọc giận em vậy?"
Hai anh em rất hiểu nhau. Tào Chiêu biết rõ em trai không vui mới gọi anh như vậy.
Tào Dũng cũng rất hiểu người anh hai này. Cười thì cười, nhưng nghiêm khắc vẫn là nghiêm khắc. Thực ra, anh nói vậy là muốn nói với tiểu sư muội nghĩ, Người này siêu phúc hắc.
Sao lại không phúc hắc? Một bác sĩ nhi khoa có thể khiến lũ trẻ mê mẩn, trong lòng chắc chắn phải có cả một quyển sách mưu hèn kế bẩn dành cho nhi khoa.
"Không cần biết ai chọc giận em." Tào Chiêu quan tâm hỏi em trai, "Em ăn tối chưa?"
"Có người đến giờ vẫn chưa ăn tối. Không biết anh là lãnh đạo. Cô ấy muốn tìm lãnh đạo. Anh gọi điện cho cô ấy đi." Tào Dũng không khách khí phê bình anh hai đến thăm nhà mà không chu đáo.
Tào Chiêu ngạc nhiên, bất ngờ nói nghĩ, "Cô ấy định mai mới đến chỗ anh mà."
"Anh đừng coi cô ấy như sinh viên y khoa bình thường." Tào Dũng nói, "Anh đã cố ý đến thăm nhà rồi mà anh không biết sao?"
Em trai nói đúng. Tào Chiêu "hừ hừ", bực bội, đáp nghĩ, "Được rồi. Anh gọi cho cô ấy. Giúp em quan tâm cô ấy một chút."
"Không cần!" Tào Dũng kịch liệt phản đối, muốn quan tâm thì tự anh quan tâm, không ai được xen vào.
Haiz, thằng em này, nhắc đến chuyện tình cảm là lập tức thay đổi thành người khác. Tào Chiêu xoay xoay điện thoại trên tay, tìm số điện thoại của Bạn học Tạ. Anh nghĩ, không đúngnhỉ. Bạn học Tạ應該 biết anh là bác sĩ bệnh viện Nhi Trung ương, có thể gọi điện cho anh mà.
Chờ chút, anh nhớ ra rồi. Tối hôm đó anh đến thăm nhà, người trao đổi số điện thoại với anh là mẹ của Tạ Uyển Oánh. Mẹ của Tạ Uyển Oánh gửi đặc sản cho nhà họ là vì em trai anh, không liên quan đến người khác. Tạ Uyển Oánh không có số điện thoại của anh.