Anh không phải bác sĩ của bệnh viện Nhi Trung ương, việc giường nằm không phải anh có thể quyết định, cần phải trao đổi và phối hợp với bác sĩ của bệnh viện đó. Giường nằm ở bệnh viện Nhi Trung ương rất khan hiếm, khó hơn nhiều so với Quốc Hiệp và các bệnh viện khác.
Là bệnh viện nhi khoa chuyên khoa xếp hạng nhất cả nước, nó dường như khan hiếm hơn so với các bệnh viện hạng ba tổng hợp. Lý do là do thiếu các khoa chuyên khoa nhi trong nước. Tình trạng thiếu hụt nhi khoa trong nước không thể bù đắp trong thời gian ngắn. Cơ sở vật chất dễ xây dựng, thiết bị có thể mua bằng tiền, nhưng việc đào tạo nhân tài là cả một quá trình dài, đòi hỏi thời gian rất lâu, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mỗi năm, sinh viên y khoa và bác sĩ trên cả nước được cử đến bệnh viện Nhi Trung ương để đào tạo đều xếp hàng dài. Nếu không có quan hệ, muốn tìm được cơ hội học tập ở đây là không thể.
Việc La sư huynh đến bệnh viện Nhi Trung ương đào tạo không giống như một số học viên chỉ đến tham quan, mà là thực sự học hỏi kinh nghiệm thực tế, là nhờ quan hệ của viện trưởng Ngô. Nghe đồn viện trưởng Ngô và viện trưởng Bàng của bệnh viện Nhi Trung ương có mối quan hệ cá nhân rất tốt, là bạn thân.
"Anh mới đến đây không lâu, chưa quen ai ở đây." La Cảnh Minh lại nói trước với sư muội, chưa chắc bệnh nhân đưa đến đây có thể được sắp xếp giường nằm ngay lập tức.
Tạ Uyển Oánh bàn với sư huynh nghĩ, "Trình độ kỹ thuật của bác sĩ nhi khoa Bắc Đô 3 có hạn. Đứa trẻ chuyển đến để bác sĩ chuyên khoa bệnh viện Nhi Trung ương kiểm tra trước, rồi chờ giường nằm được không?"
"Được." La Cảnh Minh đồng ý với đề nghị này. Nếu không có giường thì chỉ có thể cố gắng hết sức để giành lấy, đến sớm xếp hàng sớm sẽ có cơ hội.
Sau khi bàn bạc xong, Tạ Uyển Oánh quay lại báo cáo với thầy cô và gia đình bệnh nhân.
Bác sĩ Bắc Đô 3 bắt tay vào chuẩn bị thủ tục chuyển viện cho bệnh nhi, sắp xếp xe cứu thương chuyên dụng cho trẻ sơ sinh.
Nghe nói La tiểu muội sau khi nhận được tin con có chuyện đã trở nên xúc động, cần người nhà đi cùng, La đại ca không thể đi cùng con chuyển viện điều trị.
Hiện tại chỉ còn Hồ Hạo, cha của đứa trẻ, có thể đi theo.
La đại ca không yên tâm, nói với Tạ Uyển Oánh nghĩ, "Bác sĩ Tạ, tôi và em gái tôi chỉ tin tưởng cô. Có việc gì cô cứ gọi điện cho tôi, tôi và em gái tôi sẽ nghe theo cô."
Việc gia đình tin tưởng bác sĩ là điều tốt, nhưng về mặt pháp lý, rất nhiều chuyện bác sĩ không thể tham gia quyết định. Ví dụ như phẫu thuật cấp cứu sử dụng thuốc quý đều cần gia đình bệnh nhân ký tên.
Tạ Uyển Oánh trao đổi thêm với La đại ca nghĩ, "Để anh ấy đi theo có thể tránh trì hoãn thời gian phẫu thuật cấp cứu cho đứa trẻ. Có việc gì em sẽ gọi điện cho anh. Hơn nữa, việc điều trị và chi phí chuyển viện cho đứa trẻ, anh ấy có tiền."
Tạ bác sĩ nói chuyện rất thuyết phục. La đại ca gật đầu.
Xe cứu thương đã được sắp xếp. Đứa trẻ nằm trong l*иg ấp trên xe cứu thương. Trên xe đã chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ cấp cứu. Tạ Uyển Oánh và y tá được cử từ Bắc Đô 3 chịu trách nhiệm vận chuyển bệnh nhi. Hồ Hạo ngồi trên xe cứu thương cùng con.
Nhìn kỹ, sẽ thấy con của La tiểu muội và Hồ Hạo rất xinh xắn. La tiểu muội vốn đã xinh đẹp, Hồ Hạo tuy thấp người nhưng ngũ quan cũng có nét, ví dụ như sống mũi cao. Đứa trẻ này vừa vặn thừa hưởng những nét đẹp của cả cha lẫn mẹ.
Trẻ con xinh xắn rất có lợi. Con người vốn dĩ thích cái đẹp. Giống như mọi người thích hoa đẹp, không ai thích sâu bọ xấu xí. Có lẽ trước đây Hồ Hạo không có hứng thú gì với con của La tiểu muội, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ này, anh đã động lòng.
Một đứa trẻ xinh xắn bị bệnh giống như một bông hoa héo úa, đặc biệt dễ khiến người ta xót xa, huống chi đứa trẻ này là con ruột của mình. Hồ Hạo nhìn đứa trẻ trong l*иg ấp, mắt đỏ hoe, bỗng dưng có cảm giác ước gì mình có thể thay con chịu bệnh.