Hồ Hạo và La đại ca thấy bác sĩ ra, vội vàng chạy đến hỏi cho ra lẽ.
Bác sĩ Bành mở lời, giải thích tình trạng hiện tại của đứa trẻ cho gia đình bệnh nhân, đương nhiên là nói những mặt tích cực trước để gia đình yên tâm nghĩ, "Phát hiện sớm, có thể chữa được."
Hồ Hạo mặt sa sầm, nếu không phải anh đặt vấn đề, chưa chắc bác sĩ đã phát hiện.
Tạ Uyển Oánh giải thích thêm cho bạn học nghĩ, "Trước đó tớ đã nói với cậu rồi, y học cần bằng chứng, tìm ra bằng chứng không dễ dàng. Cậu có quan hệ huyết thống với đứa trẻ, có thể là định mệnh đã an bài cho cậu, người làm cha, nghe thấy tiếng kêu cứu của đứa nhỏ."
Đúng vậy, triệu chứng của đứa trẻ không điển hình, tạm thời chưa rõ ràng, rất khó nhận ra. Chỉ có Hồ Hạo, cha của đứa trẻ, nghe thấy tiếng lòng của con. Nhiều trẻ mắc bệnh này phải mất một thời gian dài mới được phát hiện.
Bệnh nhân, gia đình và nhân viên y tế thống nhất mặt trận là tình huống tốt nhất. Trên thực tế, kẻ thù chung của mọi người chỉ có một, đó là bệnh tật, không cần đấu đá nội bộ.
Nghe cô nói vậy, nét mặt Hồ Hạo dần dịu xuống.
Chỉ cần gia đình không quá tức giận, bác sĩ Bành có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo là việc thảo luận với gia đình về cách điều trị cho bệnh nhi.
"Ở đây không chữa được, phải chuyển viện." Tạ Uyển Oánh nói trước với gia đình những gì bác sĩ Bành đã nói nhỏ với cô.
Hồ Hạo và La đại ca lo lắng nghĩ, "Chuyển đi đâu? Chỗ nào chữa được?"
Liên quan đến vấn đề này, bác sĩ Bành đưa ra hướng dẫn nghĩ, "Về cơ bản là chuyển đến bệnh viện nhi khoa chuyên khoa. Nếu có điều kiện thì chuyển đến bệnh viện Nhi Trung ương là tốt nhất."
Chuyển đứa trẻ đến bệnh viện Nhi Trung ương nói thì dễ, làm thì khó. La đại ca lại nhớ đến việc em gái và cha mẹ mình chuyển viện điều trị trước đây với muôn vàn khó khăn, mặt xanh như tàu lá. Bệnh viện Nhi Trung ương, bệnh viện nhi khoa xếp hạng nhất cả nước, người dân bình thường nào có nguồn lực để chuyển con mình đến đó điều trị.
Bác sĩ Bành rõ ràng là thấy khó xử cho gia đình bệnh nhân khi đưa ra lời khuyên như vậy, ông nói nghĩ, "Nếu bệnh viện khác có bác sĩ quen biết, và họ có khả năng điều trị cho đứa trẻ, hãy liên hệ với họ, bệnh viện chúng tôi có xe cứu thương hỗ trợ đưa đứa trẻ đến bệnh viện mà anh chị chỉ định."
Nghe vậy, Hồ Hạo lập tức quay sang hỏi bạn học nghĩ, "Tạ Uyển Oánh, cậu là sinh viên Quốc Hiệp phải không? Có thể chuyển con đến Quốc Hiệp điều trị được không?"
Gia đình bạn học Hồ Hạo có chút tiền, nhưng tiếc là cũng giống như anh chị họ của cô, quan hệ không ở thủ đô mà ở quê, không quen biết bệnh viện và bác sĩ ở đây, cũng chỉ có thể trông chờ vào cô.
Sau khi nghe bác sĩ Bành nói, Tạ Uyển Oánh đã nghĩ đến việc có thể phải làm phiền thầy Nhϊếp và sư huynh La. Năng lực của thầy Nhϊếp không phải bàn cãi, chắc chắn có thể chữa được bệnh này.
Nói là có thể chuyển con đến Quốc Hiệp điều trị, La đại ca nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng, nói nghĩ, "Bác sĩ Tạ, tôi xin cảm ơn cô trước. Cả nhà tôi sẽ không quên ơn đức của cô."
"Không có gì." Tạ Uyển Oánh xua tay, cầm điện thoại gọi điện.
Nghĩ đến đang là kỳ nghỉ, cô gọi cho sư huynh La trước để hỏi xem thầy Nhϊếp có ở đó không.
Khi bắt máy, âm thanh ở đầu dây bên kia rất ồn ào, sư huynh La có vẻ đang trực ở bệnh viện. Giọng nói của La Cảnh Minh khàn khàn, nói nhanh, trái ngược với giọng điệu bình thường tương đối trầm ổn, anh vội vàng hỏi cô nghĩ, "Chuyện gì vậy?"
"Sư huynh La." Không muốn làm phiền công việc của sư huynh, Tạ Uyển Oánh tóm tắt mọi việc thành một câu nghĩ, "Em có một bệnh nhi nghi ngờ bị hẹp thực quản bẩm sinh dạng V cần chuyển từ Bắc Đô 3 sang khoa Ngoại Nhi, có thể chuyển đến khoa Ngoại Nhi Quốc Hiệp được không?"