Ting ting, tiếng chuông điện thoại vang lên, có thể là có tình huống gì đó từ phòng phẫu thuật gọi đến, Tào Dũng phải cất đồ ra ngoài trước. Bên này, để Hồ bác sĩ suy nghĩ thêm.
Lúc đứng dậy, Tào Dũng quay đầu lại.
Tạ Uyển Oánh thấy ánh mắt sư huynh nhìntới, lập tức ngồi thẳng người, sẵn sàng.
Tào Dũng thấy hành động hơi căng thẳng của cô thì mỉm cười, bảo cô thư giãn, nói với cô: “Em ở lại đây với Thầy Hồ. Thầy Hồ có vấn đề gì, em giúp anh trả lời cô ấy trước. Có chuyện gì thì liên lạc với anh.”
“Dạ, sư huynh.” Tạ Uyển Oánh vội vàng đáp ứng.
Tào Dũng rất yên tâm và tin tưởng khi để cô ở lại với bệnh nhân, sau khi ra ngoài thì đóng cửa văn phòng lại.
Sư huynh đã giao nhiệm vụ xuống. Vừa nghe sư huynh giải thích tình trạng bệnh cho bệnh nhân và người nhà, cô càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng nghĩ, Nếu Hồ bác sĩ có thể được chữa khỏi ở chỗ Tào sư huynh thì tốt nhất. Có hai lý do.
Thứ nhất là bản thân Tào sư huynh rất giỏi.
Thứ hai là bên cạnh Tào sư huynh có thiên tài như Tống bác sĩ hỗ trợ, có thể hộ tống phẫu thuật cho Hồ bác sĩ.
Thực ra, bệnh của Hồ bác sĩ, chữa ở đâu cũng rất khó tìm ra cách giải quyết. Nếu thực sự tìm một đại lão nào đó là có thể thành công, thì những bác sĩ nhãn khoa trước đây sẽ không đề nghị Hồ bác sĩ đến Ngoại Thần kinh thử xem. Bệnh này chỉ dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ thì không thể chữa khỏi, cần là người có tinh thần sáng tạo dám nghĩ dám làm như Tào sư huynh và năng khiếu của Tống bác sĩ.
“Thầy Hồ.”
Nghe thấy giọng cô, Hồ bác sĩ nhanh chóng quay đầu lại, như thể đã chờ cô lên tiếng từ lâu.
Tạ Uyển Oánh quyết định nói thẳng với bệnh nhân, dù Hồ bác sĩ có cảm thấy tính cách của cô không hợp với mình cũng như Tào sư huynh: “Thầy Hồ, cô là chuyên gia khoa sản, không cùng chuyên khoa với Tào bác sĩ, nhưng đều có tinh thần khoa học y học thực sự cầu thị. Cá nhân em cho rằng, trong quá trình điều trị tiếp theo, với tinh thần chuyên nghiệp của Thầy Hồ, cô có thể hiểu và hợp tác với bất kỳ bác sĩ nào.” Bạn học Tạ này giả vờ già dặn, vừa khen vừa chê. Khóe miệng Hồ bác sĩ hơi nhếch lên, như thể bị lời khen miễn cưỡng này của cô chọc cười, nói: “Tào bác sĩ cũng chưa nói ra phương án điều trị cụ thể, sao em có thể chắc chắn chị có thể chấp nhận phương án điều trị của anh ấy.”
Trên bàn trà đặt bản nháp Tào sư huynh vẽ cho bệnh nhân, Tạ Uyển Oánh nhìn kỹ bản vẽ, cân nhắc suy nghĩ của sư huynh, một chuyên gia Ngoại Thần kinh, kết hợp với sự hiểu biết của mình để nói với Hồ bác sĩ: “Tào bác sĩ rất tự tin về bệnh tình của Thầy Hồ.”
“Nói như thế nào?” Hồ bác sĩ sợ cô khoác lác cho Tào Dũng, hỏi kỹ hơn.