Hai đầu điện thoại im lặng. Tạ Uyển Oánh che miệng mình nghĩ, Toi rồi, lạy ông tôi ở bụi này.
Chỉ có thể nói đối mặt với một đám thầy cô sư huynh học bá nói dối thật sự quá khó khăn. Tạ Uyển Oánh trong lòng thở dài liên tục.
Tào Dũng cầm điện thoại không biết nên cười hay nên khóc, câu không sao này của cô, làm tim anh treo lên. Chỉ có người có chuyện mới vội vàng nói không sao không sao như vậy.
“Là điện thoại của Tào Dũng sao?”
Sau lưng truyền đến giọng của thầy Đàm.
“Đưa điện thoại của cậu ấy cho tôi.”
Quay người lại, Tạ Uyển Oánh hai tay đưa điện thoại cho thầy Đàm. Đành phải mong đợi người tốt nhất Tào sư huynh giúp cô nói đỡ vài câu.
Nhận được ánh mắt này của học sinh, Đàm Khắc Lâm giật mình, nghĩ sao học sinh này lại cảm thấy Tào Dũng sẽ giúp cô nói tốt. Bệnh viện ai cũng biết Tào Dũng là người ít khi cố ý nói tốt cho người khác nhất. Tào Dũng nổi tiếng thẳng thắn.
Lấy điện thoại di động qua, Đàm Khắc Lâm đi sang một bên nói chuyện điện thoại với Tào Dũng.
Thầy Đàm không cho cô biết muốn nói gì với Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh đứng tại chỗ chờ đợi.
Một lát sau, Đàm Khắc Lâm quay lại, hỏi Thôi Thiệu Phong: “Chỗ nào có thể ngồi?”
Đây là phải đợi người đến.
Thôi Thiệu Phong dẫn hai người họ đến quán cà phê mà buổi chiều Tạ Uyển Oánh đã đến.
Mấy người ngồi ở đó. Lưu Lạp sớm đã lấy cớ công việc bận rộn tránh đi, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, tâm trạng anh họ cô không vui, tùy thời có thể nổi giận lớn.
Khoảng nửa giờ sau, Tào Dũng vội vàng xuất hiện ở cửa quán cà phê.
Không che ô, xuống xe chạy một mạch đến, bông tuyết dính trên tóc. Tào Dũng đưa tay phủi tuyết trên người và trên tóc, rồi mới đi vào trong nhà. Từ xa, thấy cô ngồi đối diện Đàm Khắc Lâm không động đậy, Tào Dũng nhíu mày, nhớ lại lời Đàm Khắc Lâm nói với anh trong điện thoại nghĩ, Chuyện tối nay khá nghiêm trọng.
Sự nghiêm trọng này không phải chỉ sự lên án và dây dưa vô lý của người nhà bệnh nhân đối với cô, mà là chỉ mức độ che giấu sự việc của cô trước nay chưa từng có.
“Oánh Oánh.” Đi đến bên bàn mấy người họ ngồi, dừng lại bên cạnh cô, tay Tào Dũng đặt lên vai cô.
Tào sư huynh đến rồi. Tạ Uyển Oánh trong lòng đập thình thịch hai tiếng. Có lẽ là nhớ lại lời Tào sư huynh từng nói với cô ở phòng cấp cứu Tuyên Ngũ lúc trước. Thái độ của Tào sư huynh trong chuyện này không khác gì thầy Đàm.
“Để anh xem giúp em được không?” Tào Dũng cúi người, đối diện với khuôn mặt cúi gằm của cô, nhỏ nhẹ dịu dàng nói.
Tào sư huynh thay đổi chiến lược đối với cô. Tiếp xúc với cô càng nhiều, càng biết con người cô ăn mềm không ăn cứng. Giọng nói của anh lúc này giống như đang dỗ một đứa trẻ, dỗ cô hạ cổ áo xuống.