“Cậu muốn giữ thể diện, tôi hiểu. Nhưng đã muốn tỏ ra cao thượng, lại còn bắt tôi sau lưng lén đưa đồ ăn cho cậu. Mọi người thử nói xem, đạo lý nào lại như vậy?”
Bên cạnh có một giọng nam bình tĩnh đáp: “Vừa muốn làm ‘gái ngoan’, vừa muốn dựng cờ trinh tiết. Hai mặt như một.”
“Phụt.” Tôi bật cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn ngồi cạnh, trên người mặc áo dài vá chằng áo vá đụp, đang ăn bánh bao gật đầu khen, “Nói hay lắm!”
Mấy bạn học đang ăn trong căng tin bị tiếng động thu hút, ai nấy đều ngó đầu nhìn về phía tôi.
“Cô! Cô nói bậy!” Chu Văn Dã mặt đỏ bừng, lắp bắp muốn giải thích với mọi người: “Tôi chưa từng nói mấy lời đó! Là Dư Ảnh thích tôi, nên ép tôi!”
Từng chút từng chút trong lòng tôi lạnh dần, thì ra lúc đó anh ta đã biết tôi thích anh ta đến mức nào rồi.
“Nhà tôi mở xưởng.” Tôi cố giữ cho giọng nói bình thản, “Như cậu nói, tôi là tiểu thư con nhà tư bản, tôi thích ai cần gì phải ép buộc?”
Tôi ngoắc tay một cái là có khối người muốn ở bên tôi rồi.
Tôi đẩy mấy món thịt trên bàn qua bên cạnh, đặt trước mặt người đàn ông vừa lên tiếng ban nãy, hơi ngẩng cằm: “Tôi ăn không hết, anh ăn không?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu, đúng lúc tôi tưởng anh ta sẽ từ chối, thì anh ta kéo đống đồ ăn lại gần phía mình.
Sau đó, anh ta đứng bật dậy, cúi người thật sâu trước mặt tôi, lớn tiếng hét lên: “Cảm ơn đại tiểu thư!”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, câu nói mất mặt như vậy mà anh ta cũng hét ra được sao?!
“Sau này cơm thừa của tiểu thư đều có thể cho tôi! Tuy tôi nghèo, nhưng tôi biết ơn biết nghĩa!”
Tôi trừng to mắt, không ngờ anh ta lại đột nhiên buông ra câu đó.
Còn chưa kịp từ chối, không biết từ góc nào cũng có người hô to theo: “Tôi cũng biết ơn! Cho tôi một miếng thịt được không?!”
Chớp mắt, trong căn tin vang lên tiếng hô hò không ngớt, ai nấy đều la to: “Tôi biết ơn nhất! Cho tôi một miếng thịt!”
Mặt tôi đỏ rực, móc ra tờ hai mươi đồng trong túi, đập lên bàn rồi hô lớn: “Thêm mười phần thịt kho nữa! Tôi mời, mỗi người một miếng!”
Tiếng hoan hô suýt chút nữa làm tung nóc căn tin, trong thời đại mà lương tháng trung bình chỉ có năm mươi đồng, một phần thịt kho chỉ tốn một đồng tám hào, được ăn một miếng thịt đối với người bình thường đã là một sự hưởng thụ tuyệt vời rồi.
Trong tiếng reo hò của mọi người, mặt mày Chu Văn Dã u ám, cầm cái bánh bao của mình lén lút rời đi từ cửa sau.
3
Chuyện xảy ra ở căn tin buổi trưa nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Đến chiều vào lớp, vẫn có người cứ nhìn trộm Chu Văn Dã, bàn tán xì xào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chu Văn Dã lại tỏ ra rất bình tĩnh, lưng thẳng tắp, ra vẻ bản thân trong sạch, không sợ bóng nghiêng, đầy ấm ức.
Anh ta còn thỉnh thoảng liếc nhìn tôi thật sâu, rồi mím môi quay mặt đi.
Đây chính là chiêu trò quen thuộc của anh ta, cố tình thu hút sự chú ý của tôi, rồi dùng thái độ ấy để nói rằng nếu tôi không hạ mình xin lỗi và dỗ dành anh ta, thì sẽ không được tha thứ, anh ta cũng sẽ không quan tâm tới tôi nữa.
Nếu là trước kia, tôi thật sự sẽ hớn hở chạy đến, để mặc cho anh ta chèn ép xoay vòng, chỉ mong anh ta vui vẻ một chút, chịu nở một nụ cười với tôi.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng buồn quan tâm nữa! Chu Văn Dã thì là cái thá gì?!
Tôi ngồi trên ghế, sốt ruột nhìn kim đồng hồ quay chậm chạp.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện: Mau lên, mau tan học!
Tôi đang nóng ruột như lửa đốt, muốn về nhà để gặp ba.
Năm tôi mười sáu tuổi, xưởng dược phẩm của gia đình đang thời kỳ phát triển nhất, tôi cũng là cô con gái được cưng chiều nhất trong nhà.
Nhưng ba năm sau, ba tôi bị người tin tưởng lừa gạt, mua một đống thiết bị cũ nát của nước ngoài với giá cao, xưởng nhà lâm vào khủng hoảng rồi phá sản.
Ba đi tỉnh ngoài lái xe tải, vừa làm vừa tìm cơ hội làm ăn mới, kết quả xảy ra tainan giao thông.
Khi đó tôi ngu ngốc, tận tình tận lực ở nhà Chu Văn Dã, để mặc họ sai bảo tôi như người hầu, giặt quần áo cho cả nhà họ trong nước lạnh như băng.
Vì vậy mà tôi đã lỡ mất cuộc gọi cuối cùng từ người ba yêu thương tôi nhất.
Đó là nỗi đau suốt đời tôi.
Được sống lại lần nữa, tôi muốn rời xa tên tra nam, đập nát anh ta.
Nhưng điều tôi muốn hơn cả là ba mình còn sống, bình an cả đời.
Chuông tan học vừa vang lên, tôi không kịp thu dọn bàn học, túm lấy cái túi vải nhỏ rồi lao ra ngoài.
Vừa đi được hai bước thì bị thầy chủ nhiệm, thầy Từ gọi lại: “Dư Ảnh, em đừng vội, theo thầy lên văn phòng một lát.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Thầy có chuyện gì sao ạ?” Tôi đang gấp nên chẳng muốn dây dưa với ông ta.
Thầy Từ lại vì câu hỏi ngược này của tôi mà mặt sầm xuống, đẩy đẩy gọng kính dày cộp trên mũi, giọng đầy hàm ý sâu xa:
“Em Dư, hôm nay đã có học sinh phản ánh với thầy, trường học không phải nơi để em làm bậy. Những thói hư tật xấu đó của em thật đáng xấu hổ, đáng thương, là nguồn gốc của mọi tội ác!”
“Em ỷ nhà có tiền, cố tình chèn ép bạn học, lại không hề có một chút hối hận nào! Thật quá độc ác, khiến người ta lạnh lòng!”