[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu

Chương 13



Có câu châm ngôn nói rằng, thường xuyên đi bên sông, sao có thể không ướt chân.

Dù là thợ may giàu kinh nghiệm khi đang sử dụng máy may cũng không dám phân tâm trò chuyện, nhẹ thì đường chỉ và khoảng cách kim không đều, nặng thì có thể làm mình bị thương.

Làm nghề này, sự tập trung rất quan trọng, điều đáng sợ nhất là tự tin mù quáng, nghĩ rằng đã đạp máy may vài năm thì hoàn toàn nắm vững kỹ thuật có thể tùy ý làm.

Tạ Quỳnh đã thấy nhiều trường hợp bị thương khi sử dụng máy may, như kim đ.â.m vào tay, đó vẫn coi như may mắn, nặng hơn nữa, có người bị kim vỡ văng ra đ.â.m vào mắt dẫn đến mù.

Chính Tạ Quỳnh cũng từng trải qua vài lần nguy hiểm, lần nghiêm trọng nhất là có một lần tối hôm đó không ngủ đủ, lơ đễnh một hai giây, tay đưa vải ra gần bàn kim, chỉ nghe “bùm” một tiếng, kim may ngay lập tức gãy làm đôi, cơn đau dữ dội từ đầu ngón tay truyền đến, đầu ngón giữa của cô m.á.u chảy đầy, không ngừng đổ máu.

Khi m.á.u không còn chảy mạnh, Tạ Quỳnh mới nhìn rõ vết thương, vì máy may đang thực hiện lệnh may, móng tay ngón giữa của cô bị đ.â.m thủng, may mà có lớp móng mỏng, nếu không sẽ bị đ.â.m thủng hoàn toàn, nhưng kim vẫn đ.â.m thủng móng vào sâu trong cơ thịt đầu ngón tay, mất hơn hai tháng ngón giữa của cô mới hoàn toàn hồi phục.

Sau đó, Tạ Quỳnh tháo cây kim còn lại một nửa ra, lật đi lật lại tìm đoạn kim đã gãy ra ngoài, lo lắng nó rơi vào đâu đó gây thương tích hoặc rơi vào máy may ảnh hưởng đến tuổi thọ sử dụng sau này, cô đã phải tốn công sức rất lớn dùng nam châm hút từng góc máy may mới tìm thấy được.

Tạ Quỳnh đã rút ra được bài học, từ đó về sau khi sử dụng máy may rất cẩn thận, không sử dụng khi tinh thần không tốt, khi làm việc cũng không để người khác quấy rầy.

Triệu Duy Thành làm xong việc trong phòng bếp trở về, thấy cô đang dùng máy may thêu hoa, cũng không dám làm phiền, cẩn thận ôm hộp máy ảnh của mình sang phòng bên cạnh, chuẩn bị rửa những bức ảnh đã chụp tháng trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi mua máy ảnh mới, Triệu Duy Thành cũng bắt đầu giúp người khác chụp ảnh màu, anh thu phí cũng khá hợp lý, đắt hơn tiệm ảnh một chút, chủ yếu là vì mỗi lần chụp anh đều phải mang đèn đi, chi phí đi về khiến giá cao hơn ở tiệm ảnh.

Một bức ảnh đen trắng 3.5 inch thu ba hào, ảnh màu hai tệ, ảnh màu thì rất đắt, thời gian cũng lâu, hiện tại hầu hết khách hàng tìm anh chụp ảnh đều là ảnh đen trắng.

Ảnh màu đắt hơn ảnh đen trắng ở cuộn phim và quy trình rửa ảnh.

Ảnh đen trắng thì anh mua riêng hóa chất rửa ảnh, như thuốc hiện, thuốc rửa, thuốc dừng hiện và thuốc cố định, ở địa phương không mua được, mỗi lần đều nhờ người mang từ nơi khác về, anh không mua hóa chất thành phẩm, mà mua hóa chất nguyên liệu về tự pha chế theo tỷ lệ, lưu trữ riêng.

Pha hóa chất chỉ là bước đơn giản nhất, chụp xong về nhà phải hoàn thành quy trình rửa ảnh trong môi trường tối, trước tiên cắt phim thành từng đoạn nhỏ, ngâm rửa rồi hiện, sau đó cố định, tẩy trắng và làm khô.

Khô xong thì đánh bóng, cắt viền, phân loại và giao cho khách hàng, mới tính là hoàn thành.

Cả quy trình này làm xong thường mất vài giờ, tính toán kiếm được bao nhiêu tiền ư, hừ, chẳng được bao nhiêu, mà chưa tính đến hao phí thời gian của anh.

Mỗi bước mỗi xa

Ảnh màu thì phức tạp hơn, ở mỏ dầu không có tiệm rửa ảnh màu, không chỉ phải nhờ tiệm ảnh mua phim màu, chụp xong còn phải trả phí bưu điện gửi chúng đến vài công ty rửa ảnh ở Thượng Hải.

Vì vậy, Trình Hiến Anh không ít lần chửi anh là kẻ phá sản thần kinh, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Quả thật không đáng, Triệu Duy Thành cũng cảm thấy như vậy, nhưng anh cũng không nghĩ đến việc kiếm tiền từ nhiếp ảnh, ban đầu chỉ là mua máy ảnh chụp cho vui mà thôi.