Lý Tuyết Mai vén màn bước ra, đứng bên cạnh Cố Như Hải. Cố Hiểu Thanh cũng đứng sang phía bên kia, dùng sức đỡ lấy bố.
Cô nhận ra Cố Như Hải đang run rẩy toàn thân, đôi mắt ngập tràn nỗi thất vọng và đau đớn.
Dáng vẻ vốn hiên ngang giờ đã gục xuống như cây cà tím bị sương đánh.
Trong chốc lát, Cố Như Hải như già đi mấy chục tuổi, tinh thần dường như bị rút cạn.
Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Kiệt cũng cảm nhận được điều bất ổn, chạy đến đỡ bố ngồi xuống bậc thềm.
Lý Tuyết Mai mắt đẫm lệ, chồng cô đã bị đánh gục hoàn toàn.
Ông bà nội và Cố Như Sơn đều giật mình.
Mọi chuyện vượt quá dự tính ban đầu.
Vừa nãy còn bình thường, sao giờ thành ra thế này?
Cố Như Sơn thấy tình hình không ổn, vội kéo áo ông nội, liếc nhìn cổng ngụ ý nên rời đi ngay.
Chuyện này không bình thường.
Nếu tiếp tục ồn ào, e rằng cả làng sẽ bị kinh động.
Cố Như Sơn đã sợ đến mức mỗi lần vào nhà Cố Như Hải đều phải nhìn trước ngó sau như kẻ trộm.
Ông nội cũng hoang mang, Cố Như Hải tuy sức khỏe không tốt nhưng không đến nỗi chỉ vài câu nói đã thành ra thế này. Hay là đang giả vờ để dọa bố mẹ?
Nhưng không đúng, Cố Như Hải không phải người có tâm cơ như vậy, giả bệnh không phải sở trường của ông.
Nếu ông có bản lĩnh này sớm hơn, mình đã không khống chế được ông bao năm nay.
Nhưng bà nội vẫn chưa buông tha, chỉ tay vào Lý Tuyết Mai mắng:
"Đồ xui xẻo! Chính là mày, khiến con trai tao giờ dám giả bệnh lừa bố mẹ. Đồ bất hiếu! Nhà họ Cố lấy phải mày là tám đời không gặp may.
Mày cút ngay! Ngày mai Như Hải đi ly hôn, nhà này không cần con dâu bất hiếu. Mẹ sẽ kiếm cho con người khác, đứa nào cũng hơn Lý Tuyết Mai."
Bà lão này không làm đến cùng thì không chịu buông tha.
Cố Hiểu Thanh nhìn ánh mắt lạnh lùng của bố, nỗi đau và thất vọng ngày càng rõ. Lần này Cố Như Hải thực sự bị tổn thương.
Cô nghĩ, có lẽ đây gọi là "không phá không dựng".
Sau lần này, bố cô có lẽ sẽ trở thành một Cố Như Hải không còn mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Công lao này thuộc về ông bà nội.
Lý Tuyết Mai ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn bà nội, nói giận dữ:
"Mẹ, con gọi mẹ một tiếng là vì mẹ là mẹ đẻ của Như Hải. Nhưng mẹ lớn tuổi rồi, tự hỏi xem bao năm nay mẹ làm những gì?
Không ép Như Hải nuôi hai em, thì bắt chúng con làm trâu ngựa. Người ngoài nhìn vào còn tưởng mẹ không phải mẹ đẻ chứ?
Có bà mẹ nào lại xúi con ly hôn như mẹ không? Trong làng Cố Trang, mẹ đúng là độc nhất vô nhị."
Bà nội vừa định cãi lại, nhưng Lý Tuyết Mai không cho cơ hội, tiếp tục:
"Chúng con làm ăn có gì sai? Đụng chạm đến gan ruột ai mà không được ưa? Nói là vì chúng con tốt, vậy bao năm nay nhà chúng con ở như thế nào, nhà thứ hai thứ ba ở như thế nào? Con cái họ ra sao, con cái chúng con ra sao?"
Lý Tuyết Mai kéo Cố Hiểu Kiệt lại, so chiều cao rồi chất vấn:
"Hiểu Kiệt nhà con năm tuổi rồi, nhưng còn thấp hơn Cố Hiểu Phong một cái đầu. Hiểu Phong bao nhiêu tuổi, Hiểu Kiệt bao nhiêu tuổi? Hiểu Phong còn lớn hơn Hiểu Kiệt nửa năm. Đây gọi là bố mẹ thương chúng con sao?
Nếu bố mẹ thương chúng con như vậy, chúng con thà không dám nhận. Bố mẹ thương chúng con mà chúng con sống không nổi, vậy nếu không thương thì chúng con phải c.h.ế.t không toàn thây thế nào?"
Lời này khiến bà nội không thể đáp lại. Bà tuy hung hăng nhưng khi đem chuyện ra bàn luận thì không thể che giấu.
Bà nội biết rõ, bao năm nay là do đè đầu cưỡi cổ Cố Như Hải, còn ông thì vì tình nghĩa gia đình nên không nói ra.
Nhưng không có nghĩa là chuyện không tồn tại, càng không có nghĩa họ có lý.
Lần trước khi mọi chuyện vỡ lở, cả nhà bị dân làng bàn tán mấy ngày, bà ra đường không dám ngồi cùng các bà bạn. Dù có nói Lý Tuyết Mai bất hiếu nhưng bao nhiêu con mắt đang nhìn.
Người ta không thể làm chuyện xấu mà không ai biết.
Lần này bà nội vẫn muốn ăn vạ, đã cân nhắc kỹ, nhưng vẫn cho rằng đây là cách khống chế Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải hiệu quả nhất. Dù bài học lần trước đau đớn, bà vẫn quyết định liều lĩnh.
Bà vỗ đùi, ngồi bệt xuống đất, lăn lộn khiến người đầy bụi, tóc tai bù xù, những nếp nhăn run rẩy, giọng the thé:
"Ôi trời ơi! Không sống nổi nữa rồi!"
"Bà nội, nếu bà không sợ mọi người đến xem thì cứ việc làm loạn. Cháu sẽ mở toang cổng để dân làng thấy rõ nhà cháu đã 'bạc đãi' ông bà và nhị thúc thế nào. Hay là mời đội trưởng đến phân xử, kẻo chúng cháu thành kẻ bất hiếu làm hại ông bà."
Lời này của Cố Hiểu Thanh khiến tiếng khóc của bà nội nghẹn lại trong cổ họng.
Bà không muốn đội trưởng đến.
Mục đích của bà là khống chế con trai cả, không phải tự làm nhục mình.
Nếu không khống chế được người ta, lại bị người ta khống chế thì đúng là ngu ngốc.