Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Chương 219: Nghi Hoặc



Cố Cúc Anh hừ lạnh một tiếng, nói: "Chị Mai, chị nói không đúng rồi. Lương ở Công an huyện một tháng những một trăm năm mươi tệ. Tiền đó chồng chị tiêu sao hết được? Ít nhất cũng phải gửi về cho vợ con chứ."

"Thêm nữa, trên huyện rất phức tạp. Nhiều người đàn ông đã có vợ con nhưng vẫn nói dối là độc thân để tán tỉnh người khác. Chị đừng quá tin tưởng."

Đây là lời cảnh báo dành cho Mai.

Mai nghe vậy, trong lòng chợt thấy khó chịu. Bị người khác nói xấu chồng mình, ai mà vui được? Nhưng cũng không thể phản ứng, vì họ đâu có nói thẳng tên Phùng Thế Triều.

Bà ta gượng cười: "Thôi, nói chuyện này làm gì. Toàn chuyện vụn vặt trong nhà. Các em đến đây có việc gì thế?"

Nhìn ba cô gái này rõ ràng không phải dân làng.

Cố Hiểu Thanh vội nói: "Chúng em là người Cố Gia Trang. Năm xưa em từng bị bọn buôn người bắt cóc ở đây, nên giờ quay lại thăm, cũng là để cảm ơn dân làng đã cứu giúp."

Vừa nghe đến đây, Mai lập tức hiểu ngay.

Vụ án năm đó chấn động cả vùng.

"Ôi, khổ thân em quá. Các em ở lại ăn cơm với nhà chị đi. Đồ quê mùa không ngon, nhưng là tấm lòng."

Mai rõ ràng là người chân thành, nghe chuyện của Cố Hiểu Thanh liền muốn thiết đãi.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, nhìn qua Cố Cúc Anh và Cố Hiểu Anh, nói: "Chị Mai, chúng em phải đi rồi. Còn có việc. Gói kẹo này để lại cho các cháu, coi như chút quà."

Ba người đứng dậy cáo từ.

Mai cố gắng giữ lại nhưng không được.

Trên xe, Cố Hiểu Anh cảm nhận rõ không khí ngột ngạt phía sau.

"Hai em có chuyện gì vậy?"

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, người có chuyện không phải là cô.

Cố Cúc Anh giờ chắc đang tức giận lắm.

Ba người im lặng trở về làng.

Cố Cúc Anh nói lời cảm ơn rồi xuống xe về nhà.

Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh cũng trở về.

"Bạn em sao thế?"

Cố Hiểu Anh không hiểu vì sao một chuyến đi tưởng như vô thưởng vô phạt lại khiến Cố Cúc Anh tức giận đến vậy.

Cố Hiểu Thanh thở dài: "Dạo gần đây Cố Cúc Anh quen một người tên Phùng Thế Triều, đang tính chuyện hôn nhân."

Cố Hiểu Anh tròn mắt: "Không phải là Phùng Thế Triều mà chị Mai vừa nhắc tới chứ?"

Cố Hiểu Thanh gật đầu.

"Trời ơi! May mà hôm nay chúng ta đi qua đó, không thì bị lừa mất rồi!" Cố Hiểu Anh lo lắng.

Danh tiếng của con gái quan trọng lắm.

Cố Hiểu Thanh không nói gì thêm. Cô đã làm hết sức, giờ phụ thuộc vào Cố Cúc Anh. Chỉ cần cô ấy biết sự thật, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt với Phùng Thế Triều.

Lần này, hắn đừng hòng làm hại ai nữa.

Hai chị em đậu xe, bước vào nhà.

Trời đã xẩm tối.

Vừa vào cổng, họ thấy Cố Như Hà và Tiêu Tuyết đang ngồi giữa sân nhặt rau. Cố Hiểu Phong và Cố Hiểu Mẫn thì im lặng chơi một góc.

Không khí thật kỳ lạ.

Người khác thì không nói, chứ Tiêu Tuyết mà chịu ngồi nhặt rau thì chắc trời sắp sập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hai chị em nhìn nhau, rồi đi thẳng vào nhà.

Tiêu Tuyết thấy họ, lập tức cười nói: "Hiểu Anh, Hiểu Thanh về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi, hai đứa đi rửa tay đi."

Nụ cười đó khiến Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh rùng mình.

Bao năm nay chưa từng thấy Tiêu Tuyết đối xử tốt với ai trong nhà họ Cố, giờ bỗng nhiên niềm nở thế này, ai mà không nghi ngờ?

Hai người vội vàng bước vào nhà.

Cố Như Hải đang ngồi cạnh giường cụ ông Cố hút thuốc.

Cụ ông nằm trên giường, trán đắp khăn lạnh.

Trông không được khỏe.

Cố Hiểu Anh quay ra bếp tìm Lý Tuyết Mai.

Cố Hiểu Thanh cũng định đi theo, nhưng bị Cố Như Hải gọi lại: "Hiểu Thanh, lại đây ngồi với bố."

Giọng điệu nghiêm trọng.

Cố Hiểu Thanh ngồi xuống.

Đã lâu rồi bố không dùng giọng này nói chuyện với cô.

Trong lòng hơi lo lắng.

"Nhà có chút chuyện. Chú ba của con dùng tiền công, cần bù lại. Con nghĩ sao?"

Cố Như Hải không giấu giếm con gái. Những năm qua, ông đã quen chia sẻ mọi chuyện với cô. Cô bé này có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Cố Hiểu Thanh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng nghi hoặc.

Chuyện này?

Không đúng.

Kiếp trước cô chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Kiếp trước, Cố Như Hà sự nghiệp thuận lợi, không cần dùng đến tiền bạc. Ngay cả khi Cố Hiểu Mẫn vào cấp ba huyện, cũng nhờ quan hệ mà không phải đóng tiền tài trợ.

Sao lần này lại xảy ra chuyện thế này?

Nhìn thái độ của Tiêu Tuyết và Cố Như Hà, không giống như đang nói dối.

Nhưng nếu dễ dàng đưa tiền như vậy, cũng không ổn.

Cố Hiểu Thanh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cụ ông Cố thấy cô im lặng, sốt ruột ho vài tiếng. Cố Như Hải vỗ lưng cho cha.

"Bố, ai nói chuyện này? Chú ba tự thú à?"

Cố Hiểu Thanh cần làm rõ. Dù có cho tiền, cũng phải cho minh bạch.

Cố Như Hải gật đầu: "Chú ba tự nói, chú thím cũng thừa nhận. Ông nội muốn chúng ta giúp, không thì chú ba phải vào tù."

Ông chỉ muốn nghe ý kiến của con gái.

Bởi trong lòng ông luôn thấy không ổn.

Dường như việc này có gì đó không phải với vợ con.

Có lẽ do hai đứa em trai đã khiến Cố Như Hải mất niềm tin.

Cố Hiểu Thanh nhìn ánh mắt mong đợi của cụ ông, nói: "Bố, chúng ta cần hỏi rõ chú ba. Đây là một vạn tệ, không phải số tiền nhỏ. Tiền dùng vào việc gì, phải biết rõ. Không thể cứ nghe ai đó nói gặp khó khăn là lập tức giúp đỡ."

"Ông nội và bố đã quên chuyện chú hai làm gãy tay bà nội sao? Con không nghi ngờ chú ba, nhưng mọi chuyện cần xem xét kỹ. Con không muốn trở thành kẻ ngốc bị lừa, cũng không muốn bố và ông nội như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com