Ý tưởng thành lập hợp tác xã của Lưu Phi Phi ban đầu vấp phải sự phản đối kịch liệt từ một bộ phận người dân trong làng. Họ quen với cách làm ăn riêng lẻ, mang nặng tư tưởng “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, e ngại sự thay đổi và không tin vào sức mạnh của tập thể.
Một buổi chiều, Lưu Phi Phi đến nhà ông Mười, người được coi là “cây phản biện” của làng, để thuyết phục ông tham gia hợp tác xã.
"Phi Phi, cháu đến đấy à?" Ông Mười hỏi, giọng hơi lạnh nhạt.
"Dạ, cháu chào bác Mười." Lưu Phi Phi lễ phép chào, rồi ngồi xuống chiếc ghế tre trong nhà.
"Cháu đến chắc là vì chuyện hợp tác xã đấy nhỉ?" Ông Mười nhìn thẳng vào Lưu Phi Phi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Dạ vâng ạ. Cháu mong bác suy nghĩ lại, tham gia cùng chúng cháu." Lưu Phi Phi nhẹ nhàng nói.
Ông Mười lặc đầu. "Bác thấy làm ăn riêng lẻ quen rồi. Vào hợp tác xã rồi, lỡ làm không tốt, mất cả chì lẫn chài thì sao?"
"Bác yên tâm ạ. Hợp tác xã sẽ giúp chúng ta tiêu thụ sản phẩm dễ dàng hơn, giá cả ổn định hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau học hỏi, chia sẻ kinh nghiệm, hỗ trợ lẫn nhau trong sản xuất. Như vậy không phải tốt hơn làm ăn riêng lẻ sao ạ?" Lưu Phi Phi kiên nhẫn giải thích.
"Nói thì dễ lắm, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Bác thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn." Ông Mười vẫn không mấy tin tưởng.
Lưu Phi Phi hiểu rằng muốn thay đổi tư tưởng của những người như ông Mười không phải dễ. Cô quyết định dùng một cách khác để thuyết phục ông.
"Bác Mười, cháu biết bác là người có kinh nghiệm trồng lúa nhiều năm. Cháu rất mong muốn được học hỏi từ bác." Lưu Phi Phi thành khẩn nói.