Khương Tri Tri nhìn Chu Tiểu Xuyên như nhìn một kẻ ngốc, cậu ta có tư cách gì mà lên tiếng?
Cô đưa tay nắm lấy tay Phương Hoa, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay bà, ngầm ra hiệu đừng kích động, đừng tức giận.
Phương Hoa vỗ lại mu bàn tay cô, trấn an: “Không sao.”
Sau đó, bà quay sang nhìn Chu Thừa Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Chu Thừa Chí, có một số lời, tôi không muốn nói đi nói lại. Tôi nói ly hôn không phải để dọa ông. Ông tự nghĩ xem, bao nhiêu năm nay, kể cả năm đó khi ông và cô nhà báo kia mập mờ không rõ, tôi có bao giờ nói đến chuyện ly hôn chưa?”
Chu Thừa Chí chạm phải ánh mắt lạnh lùng, không chút nhiệt độ của Phương Hoa, trong lòng bỗng chốc hoảng loạn, vô thức phản bác: “Tôi và cô ta chẳng có gì cả, bên ngoài chỉ đồn bậy thôi. Cô ta có nói một số chuyện với tôi, nhưng tôi đều từ chối rồi.”
Phương Hoa cười nhạt, đầy châm biếm: “Ông xem, nếu năm đó ông giải thích như vậy, chuyện này đã không trở thành cái gai trong lòng tôi bao nhiêu năm nay. Thôi bỏ đi, giờ nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tôi nhắc lại chuyện này, không phải để đòi ông một lời giải thích, mà chỉ muốn nói với ông rằng, khi đó tôi không đề cập đến chuyện ly hôn là vì tôi vẫn cảm thấy có thể tiếp tục sống với ông. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không thể tiếp tục được nữa.”
“Hôm đó tôi đã nói rồi, hoặc là ly hôn, hoặc là ông chết. Tất nhiên, vẫn còn một lựa chọn thứ ba, đó là ép tôi phải chết.”
Chu Thừa Chí cảm thấy cổ họng khô khốc, lần đầu tiên không biết phải nói gì, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nhất định phải ly hôn sao? Chuyện của Lý Hoa Lâm, tôi có thể giải quyết.”
Phương Hoa khoát tay: “Không chỉ là chuyện của Lý Hoa Lâm, mà là quá nhiều chuyện khác nữa. Bao nhiêu năm nay, ông đã từng thấy tôi bị ốm chưa?”
Chu Thừa Chí sững người, không trả lời, trong đầu cố gắng nhớ lại. Trong ký ức của ông, Phương Hoa lúc nào cũng mạnh mẽ, luôn đối nghịch với ông.
Nhưng cũng luôn như vậy, mỗi khi ông về nhà, luôn có cơm canh nóng hổi chờ sẵn, vào thư phòng thì có trà pha sẵn.
Bất kể lúc nào, quần áo luôn sạch sẽ, thậm chí giày tất cũng được giặt gọn gàng.
Vậy nên, ông luôn nghĩ rằng Phương Hoa sẽ không bao giờ bị ốm, cũng không biết mệt.
Phương Hoa cười nhạt: “Ông thấy đấy, tôi sốt cao vẫn phải nấu cơm cho ông. Còn ông thì chẳng hề hay biết, tôi chỉ biết tự cảm động với chính mình.”
“Còn bây giờ, tôi không muốn hầu hạ ông nữa, cũng không muốn làm bảo mẫu cho ông nữa. Sau này, ông thích làm gì thì làm, thích đưa ai về nhà thì đưa.”
Đến lúc này, Chu Thừa Chí mới nhận ra rằng, chuyện Phương Hoa muốn ly hôn không phải là giận dỗi mà là nghiêm túc.
Ông né tránh, vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu Xuyên, hai ngày nữa con đi Tân Tỉnh à? Lát nữa theo bố vào văn phòng lấy giấy giới thiệu, đến nơi nhớ gọi điện về nhé.”
Chu Tiểu Xuyên vẫn chưa hoàn hồn sau tin họ sắp ly hôn, nghe vậy chỉ ngơ ngác gật đầu.
Chu Thừa Chí quay vào thư phòng, đi một vòng rồi lại ra, đột nhiên không biết mình nên làm gì. Cuối cùng, ông cầm lấy cặp và áo khoác, nhìn Phương Hoa: “À… gần Tết rồi, kiểm tra nhiều, tôi phải tranh thủ quay về. Tết… có về được không thì tôi phải xem tình hình.”
Nói xong, ông còn chưa kịp mặc áo khoác, đã vội vã đội mũ, xách túi rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Đi đến cổng, ông lại quay lại, hé cửa thò nửa người vào, nhìn Khương Tri Tri: “Tri Tri, con khuyên mẹ đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chưa nói dứt lời, một cái bát đã bay thẳng về phía ông.
Cũng may Chu Thừa Chí phản ứng nhanh, vội đóng cửa chạy mất.
Chạy rất nhanh, chẳng giống một người đàn ông hơn năm mươi tuổi chút nào, như thể chỉ chậm một bước thôi là sẽ bị Phương Hoa ép đi làm thủ tục ly hôn ngay lập tức.
Cái bát đập vào cửa, “choang” một tiếng vỡ tan tành, mì, nước canh, rau cỏ văng khắp nơi.
Khương Tri Tri giật mình, phản xạ đầu tiên là nhìn sang Phương Hoa: “Mẹ…”
Phương Hoa hừ lạnh: “Con xem ông ta kìa, chỉ biết trốn tránh. Đợi đó, mẹ sẽ tìm tận nơi!”
Khương Tri Tri nhìn phản ứng của Chu Thừa Chí mà thấy đau đầu. Gặp vấn đề thì không nghĩ cách giải quyết, rõ ràng sai rồi cũng không chịu thay đổi, chỉ biết chạy trốn—như thế chẳng phải càng khiến người ta tức giận hơn sao?
Cô thầm nghĩ, lát nữa phải trao đổi với Chu Tây Dã về vấn đề này, không thể để anh mắc phải sai lầm tương tự.
Nghĩ vậy, cô đứng dậy, lấy chổi, cây lau nhà và giẻ lau, cẩn thận quét sạch bát vỡ và mì trước cửa.
Chu Tiểu Xuyên nhìn sắc mặt Phương Hoa, cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn ly hôn với bố sao? Con cảm thấy…”
Phương Hoa không cho cậu cơ hội nói tiếp: “Con lên lầu thu dọn đồ đạc đi, sau đó tìm Chu Thừa Chí. Không phải ông ấy viết giấy giới thiệu cho con sao? Đi lấy rồi đi đi.”
Chu Tiểu Xuyên mím môi, cúi đầu ngồi im một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên lầu.
…
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Khương Tri Tri hâm nóng phần cơm còn lại trong nồi, múc ra cho Phương Hoa: “Mẹ, mình ăn cơm trước đã, ăn xong con đưa mẹ đến gặp thầy Kim khám thử xem.”
Cô không nhắc đến Chu Thừa Chí nữa, nhưng trong lòng đã có dự định—nếu dạo này Chu Tây Dã trở về, cô sẽ để anh đi nói chuyện với Chu Thừa Chí.
Ít nhất cũng phải để ông ta biết tình trạng của Phương Hoa. Hoặc là ly hôn rồi ai đi đường nấy, hoặc là ông ta phải nghiêm túc suy nghĩ lại, thay đổi mà đối xử tốt với bà.
Chứ không phải như bây giờ, cách vài ngày lại xuất hiện một lần, chỉ để chọc giận bà.
Phương Hoa ăn xong cơm, nghiêm túc dặn dò Khương Tri Tri: “Về chuyện mẹ và bố con ly hôn, con đừng nói với Tây Dã, cũng đừng để Tây Dã đi khuyên ông ta. Còn chuyện mẹ bị bệnh, càng không được nói.”
Khương Tri Tri còn chưa kịp hành động thì đã bị mẹ nhìn thấu suy nghĩ, cô do dự: “Mẹ, nếu mẹ thực sự muốn ly hôn thì cũng nên nói chuyện rõ ràng với bố.”
Phương Hoa nhíu mày: “Nói? Nói thì ông ta cũng chỉ làm mẹ tức c.h.ế.t thôi. Thôi đi, mẹ có cách của mẹ. Cứ đợi qua Tết rồi tính tiếp.”
Khương Tri Tri không tiện nói gì thêm: “Mẹ, dù có chuyện gì đi nữa, mẹ cũng phải đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu. Mẹ cũng hiểu rõ tính cách của bố, không đáng để vì ông ấy mà tức giận đâu.”
Phương Hoa cười lạnh: “Vì ông ta mà tức giận? Nếu thế thì mẹ đã tức c.h.ế.t từ lâu rồi. Mẹ không cam tâm là vì một chuyện khác—số tiền và phiếu lương thực bị Lý Hoa Lâm lấy mất.”
“Nhiều tiền như vậy, dù là ông ta tự đi vay, nhưng nếu giữ lại thì có thể để dành cho con và Tây Dã. Tại sao phải để cho đám ký sinh trùng đó được lợi?”
Khương Tri Tri luôn ủng hộ mẹ vô điều kiện: “Mẹ, nếu không được thì mình đòi lại, nhưng phải có cách, vì chắc chắn nhà đó không dễ dàng nhả ra đâu.”
Có điều… không biết số tiền đó đã bị tiêu hết chưa, nếu tiêu hết rồi thì biết đi đâu mà đòi.
Phương Hoa khoát tay: “Tạm thời không nhắc đến chuyện này, dù sao bọn chúng cũng sẽ còn tìm đến nữa. Đến lúc đó sẽ có cách. Trước mắt cứ đi khám bệnh đã.”
Hai mẹ con vừa đẩy xe chuẩn bị ra ngoài thì Chu Tây Dã xách túi vội vã bước vào nhà.
Khương Tri Tri sững sờ, ngạc nhiên: “Anh về nghỉ lễ rồi à?”
Mà người luôn bình tĩnh như Phương Hoa, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con trai, mũi bỗng chua xót, nước mắt trào ra…