Khương Tri Tri nghe xong lời của Lý Tư Mân, liền “í” một tiếng: “Vừa rồi anh nói ai? Nghiên cứu viên Đàm nào?”
Lý Tư Mân lại nhỏ giọng giải thích: “Đàm Tùng Lâm, nghiên cứu viên cùng nhóm với bọn anh, trước đây là học trò cưng của thầy bọn anh.”
Khương Tri Tri thắc mắc: “Tôn Hiểu Nguyệt sao lại quen anh ta? Cũng là người trong đại viện chúng ta à?”
Lý Tư Mân lắc đầu: “Không phải, nhà ở bên Đông Tứ.”
Khương Tri Tri tựa lên lan can, chống cằm nhìn về một góc dưới lầu. Tôn Hiểu Nguyệt đang cúi đầu ngồi bên cạnh Tống Vãn Anh, không thấy rõ mặt, nhưng có thể nhìn thấy bàn tay cô ta đặt trên đầu gối, đang siết chặt lấy đường may quần.
Một lúc sau, Chu Thừa Chí và Lý Thành Chương cùng bước vào. Hai người này vốn không làm chung một đơn vị, bình thường cũng ít khi gặp nhau, lần này tình cờ chạm mặt ở cửa, nói vài câu rồi mới vào nhà.
Thương Thời Anh thấy hai người vào, liền gọi bảo mẫu chuẩn bị dọn cơm.
Khương Chấn Hoa có quan hệ khá tốt với Chu Thừa Chí và Lý Thành Chương, ba người trò chuyện đôi chút về công việc, nhưng với tình hình chính trị hiện tại, ai nấy đều cẩn trọng, không nói lời nào không nên nói.
Tôn Hiểu Nguyệt cũng có phần kiêng dè Chu Thừa Chí. Ông có gương mặt nghiêm nghị, dù không tức giận cũng toát lên uy thế, khiến cô ta trước giờ không dám lên tiếng trước mặt ông.
Không khí trong bữa cơm vẫn khá ổn.
Trong lúc ăn, Chu Thừa Chí liếc nhìn Tôn Hiểu Nguyệt đang ngồi cạnh Tống Vãn Anh, sau đó quay sang hỏi Khương Chấn Hoa: “Khi nào các anh định chuyển về?”
Khương Chấn Hoa cũng muốn về sớm: “Dự định mấy ngày tới sẽ dọn về. Ở đại viện vẫn thấy thoải mái hơn. Nhưng tôi nghe nói, đợi khu an dưỡng xây xong, mấy người nghỉ hưu như chúng ta sẽ phải chuyển qua đó.”
Lý Thành Chương hiểu rõ chuyện này, vì ông chính là người phụ trách: “Cơ sở vật chất của khu an dưỡng sẽ đầy đủ hơn, giúp chúng ta có một nơi an hưởng tuổi già tốt hơn.”
Khương Chấn Hoa không quá bận tâm: “Chỉ cần có chỗ ở là được rồi. Đúng rồi, nhắc đến chuyện nhà cửa, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện. Căn viện nhà tôi…”
Lý Thành Chương biết ông muốn nói đến căn tứ hợp viện đó, liền đáp: “Giờ chính sách chưa rõ ràng, tốt nhất đừng hỏi han gì cả.”
Tôn Hiểu Nguyệt lập tức vểnh tai lên. Cô ta biết căn tứ hợp viện mà Khương Chấn Hoa nhắc đến. Trước đây, ông đã chủ động mang giấy sở hữu nhà đi đăng ký để “hiến tặng” cho nhà nước. Hiện tại, căn nhà đó đã bị chia cho nhiều hộ ở, do Cục Quản lý Nhà đất quản lý.
Không lâu sau khi Khương Chấn Hoa qua đời, chính sách thay đổi, căn nhà ấy được trả lại. Cuối cùng, căn tứ hợp viện gần biển rơi vào tay cô ta.
Nhưng căn nhà hiện tại thì khác.Khương Chấn Hoa chưa từng nhắc đến, còn giấy tờ sau khi đăng ký hiến tặng, cô ta cũng chưa từng thấy.
Cô ta không phải con ruột của Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh, vậy sau này căn nhà này có phải cũng sẽ không thuộc về cô ta không?
Khương Chấn Hoa không hỏi thêm nữa, Chu Thừa Chí cũng chuyển sang chủ đề khác, hỏi Lý Tư Mân: “Công việc ở viện nghiên cứu thế nào?”
Lý Tư Mân lập tức đặt đũa xuống, lễ phép đáp: “Vẫn rất tốt ạ. Các tiền bối đều rất quan tâm đến cháu. Hiện tại có vài nhóm dữ liệu, mọi người đều tin tưởng giao cho cháu tự mình hoàn thành.”
Chu Thừa Chí quay sang nhìn Lý Thành Chương: “Con trai anh giỏi đấy! Là niềm tự hào của đại viện chúng ta!”
Lý Thành Chương khiêm tốn: “Anh nói quá rồi. Nó còn kém xa Tây Dã, vẫn cần phải khiêm tốn học hỏi và tiếp tục cố gắng.”
Chu Thừa Chí khoát tay: “Tây Dã mà so với Tư Mân thì chẳng là gì cả. Nếu dùng cách nói ngày xưa, thì Tây Dã chỉ là võ phu, còn Tư Mân khác hẳn, là người dùng trí tuệ. Mà đầu óc linh hoạt thì còn hơn cả thiên quân vạn mã!”
Khương Tri Tri có chút không vui. Để khen con nhà người ta, Chu Thừa Chí cũng không cần phải hạ thấp con trai mình như vậy chứ!
Lý Thành Chương vội rót rượu cho Chu Thừa Chí: “Không thể nói thế được. Tây Dã đâu phải võ phu. Nó văn võ song toàn, sau này chắc chắn sẽ giỏi hơn cả chúng ta.”
Lý Tư Mân cũng lên tiếng: “Đúng đó ạ, chú Chu không thể nói Chu đại ca như vậy được. Trong lòng cháu, anh ấy luôn là một người hùng. Một số dữ liệu cháu dùng làm thí nghiệm cũng là nhờ anh ấy truyền cảm hứng đấy!”
Phương Hoa sợ ông ấy lại nói lời hạ thấp con trai mình, liền gắp một miếng thịt đông cho ông: “Thời Anh, món thịt đông nhà cô làm ngon thật đấy. Lúc nào tôi cũng phải học hỏi mới được.”
Thương Thời Anh đương nhiên không phản đối: “Được thôi. Tôi ở nhà cũng rảnh, lúc nào rảnh thì đưa Tri Tri qua chơi.”
Phương Hoa lắc đầu: “Không được đâu, Tri Tri bài vở nặng lắm, ngủ còn không đủ. Tôi chỉ lo con bé học nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe, ngày nào ở nhà cũng nghĩ cách nấu món bổ dưỡng cho nó.”
Nghe vậy, Thương Thời Anh lập tức quan tâm nhìn sang Khương Tri Tri: “Tri Tri, học hành cứ cố gắng là tốt, nhưng phải đảm bảo ngủ đủ giấc, đừng để sức khỏe bị ảnh hưởng.”
Khương Tri Tri có chút bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười: “Không sao đâu ạ, nếu buồn ngủ thì cháu sẽ ngủ, cháu không thức khuya quá đâu.”
Tống Vãn Anh liếc nhìn Khương Tri Tri, lại nhìn sang Tôn Hiểu Nguyệt, khẽ nhíu mày, có vẻ không vui.
Bữa ăn kết thúc, trên xe trở về, tâm trạng của Tống Vãn Anh vẫn không tốt.
Khương Chấn Hoa biết bà đang suy nghĩ điều gì, không để ý đến Tôn Hiểu Nguyệt đang ngồi ghế phụ, nhẹ giọng an ủi: “Bà đừng nghĩ nhiều quá, Tri Tri bây giờ giỏi giang là chuyện tốt. Trước đây tôi đã nói rồi, Tri Tri tính cách đơn thuần, là một đứa trẻ ngoan.”
Tống Vãn Anh thở dài: “Phương Hoa luôn khen Tri Tri thì tôi hiểu, dù sao cô ấy cũng rất coi trọng thể diện, không bao giờ để người ngoài xem chuyện nhà mình như trò cười. Nhưng tại sao Thương Thời Anh cũng đối xử với Tri Tri tốt như vậy?”
Khương Chấn Hoa không thấy có gì lạ: “Cô ấy vẫn luôn quý Tri Tri mà, trước đây chẳng phải còn nói nếu Tri Tri là con gái cô ấy thì tốt rồi sao?”
Tống Vãn Anh lắc đầu: “Không giống đâu. Trước đây cô ấy chỉ khách sáo mà thôi, nhưng hôm nay em cảm thấy cô ấy hận không thể dành hết mọi thứ tốt nhất cho Tri Tri. Anh có để ý không, lúc ăn cơm, cô ấy liên tục gắp thức ăn cho Tri Tri, nhưng lại không hề gắp cho Hiểu Nguyệt.”
“Theo lý mà nói, hôm nay chúng ta đều là khách, dù cô ấy không quen Hiểu Nguyệt, hoặc có ý kiến gì đi nữa, thì cũng không nên chỉ quan tâm đến Tri Tri mà hoàn toàn bỏ mặc Hiểu Nguyệt. Chẳng phải như vậy là làm mất mặt ông và tôi sao?”
Khương Chấn Hoa bật cười, vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Phụ nữ các bà lúc nào cũng suy nghĩ nhiều. Thương Thời Anh quen biết Tri Tri bao lâu rồi? Khi Tri Tri còn nhỏ, cô ấy còn đút cơm cho nó ăn nữa, sao có thể giống nhau được?”
Tôn Hiểu Nguyệt ngồi phía trước im lặng, từ đầu đến giờ, lồng n.g.ự.c cô ta luôn đau nhói từng cơn.
Tối nay, Khương Tri Tri quả thực đã trở thành tâm điểm, ai cũng khen ngợi Khương Tri Tri .
Hạt Dẻ Rang Đường
Tống Vãn Anh bực bội xong, lại quay sang nhìn Tôn Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, con cũng phải cố gắng hơn đi. Mẹ và bố con đã vất vả tìm quan hệ đưa con vào trường, nếu con học kém quá, bố mẹ cũng không biết ăn nói thế nào.”
Tôn Hiểu Nguyệt lập tức quay lại, nặn ra một nụ cười: “Mẹ, bố, hai người yên tâm, con gần đây vẫn luôn cố gắng. Mẹ cũng biết con lớn lên ở nông thôn, không có cơ hội học hành tử tế, nên giờ học hành rất vất vả.”
“Nhưng con nhất định sẽ đạt kết quả tốt, không để bố mẹ mất mặt.”
Trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực bội.
Cô ta chỉ muốn tập trung học hành, gây dựng sự nghiệp, nhưng Khương Tri Tri cứ lởn vởn không chịu buông tha.