Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa

Chương 831



Tối hôm đó, sảnh tiệc của khách sạn Regal rực rỡ ánh đèn, những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh soi sáng không gian, nơi các nhân vật danh giá vẫn trò chuyện vui vẻ như thường lệ.

Những người phục vụ len lỏi giữa đám đông, nhẹ nhàng mang đến những ly champagne hoặc rượu vang đỏ.

Ninh Bính Vũ trong bộ lễ phục đen cổ tàu, vóc dáng cao lớn, đôi kính gọng vàng làm nổi bật vẻ ngoài lịch lãm. Ngay khi bước vào, anh lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Khoác tay anh là Sở Hồng Ngọc, trong chiếc đầm dài màu champagne giản dị nhưng đầy thanh lịch, sự tinh tế của co ton lên phong thai không chut kem cạnh.

Ngay khi hai người xuất hiện, không khí trong sảnh bỗng có chut thay đổi vi tế.

Ninh Bính Vũ nhạy bén nhận ra rằng, thành phần khách mời tối nay khác biệt so với các bữa tiệc thường lệ. Nhìn quanh, gần như toàn bộ đều là những gương mặt trẻ trung, phần lớn là con cháu các gia tộc danh giá, nhiều người trong số đó còn rất quen mặt.

Ngay cả những vị khách lớn tuổi hơn, họ cũng đều là những quý tộc giàu có vừa ly hôn, hiện đang độc thân.

Khi thấy Ninh Bính Vũ xuất hiện, nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên không dứt.

Vài tiểu thư danh giá vốn thầm ngưỡng mộ Ninh Bính Vũ từ lâu, ánh mắt lập tức sáng lên, cầm ly rượu, uyển chuyển bước đến vây quanh anh.

Một tiểu thư trong chiếc đầm đỏ mở lời trước, giọng nói ngọt ngào: "Ninh Đại Thiếu Gia, thật hiếm khi thấy anh xuất hiện ở những buổi tiệc như thế này."

“Đúng vậy, Đại Thiếu Gia, tối nay chẳng phải anh nên đến một mình sao?" Một tiểu thư khác lập tức tiếp lời, ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía Sở Hồng Ngọc. Trong lòng Ninh Bính Vũ thoáng chút bối rối, "Tối nay không nên đến một mình" là ý gì? Nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười lịch lãm, nhẹ nhàng đáp lời hai cô gái.

Dù có phần kiêng dè Sở Hồng Ngọc, nhưng thấy Ninh Bính Vũ không hề tỏ thái độ khó chịu, họ tiếp tục trò chuyện, coi như sự hiện diện của cô chẳng hề tồn tại.

Sở Hồng Ngọc đứng bên cạnh, duy trì nụ cười vừa đủ, như thể không hề để ý đến những ánh mắt và lời nói nhắm vào mình.

Nhưng thực tế, ánh mắt của cô đang quét qua cả sảnh tiệc.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần - Đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý Khải Lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Khải Lệ diện một chiếc đầm dạ hội Versace màu tím lộng lẫy, kết hợp cùng bộ trang sức Cartier đặt làm riêng, nổi bật giữa đám đông.

Vừa xuất hiện, cô đã khiến những tiểu thư đang vây quanh Ninh Bính Vũ lập tức dẹp sang một bên, nhường lối.

Trong lòng Sở Hồng Ngọc khẽ bật cười, đúng là thời cơ đã đến.

Vân Vũ

Cô khẽ nghiêng người, hạ giọng nói với Ninh Bính Vũ: "Cậu chủ, tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Chưa đợi anh trả lời, cô đã xoay người rời đi, để lại "chiến trường" cho Ninh Bính Vũ và Lý Khải Lệ.

Lý Khải Lệ bước đến trước mặt Ninh Bính Vũ, ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc pha chút mỉa mai: "Ninh Đại Thiếu Gia, thật không ngờ anh lại tham dự buổi vũ hội tối nay."

Cô nhìn anh từ đầu đến chân, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười nhạt: "Càng bất ngờ hơn khi anh đồng ý làm bạn nhảy của tôi."

Ninh Bính Vũ lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, anh khẽ nhíu mày: "Tiểu thư Khải Lệ, ý cô là gì vậy?"

Lý Khải Lệ bật cười khẽ, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt: "Ninh Đại Thiếu Gia, chắc anh không thể không biết tính chất buổi vũ hội tối nay chứ?

Đây là Dạ tiệc Mùa Thu thường niên của Thống đốc Hồng Kông. Nói thẳng ra, đây là dịp để các gia tộc hào môn kết nối tình cảm, tiện thể tạo cơ hội cho con cháu gặp gỡ làm quen."

Cô dừng lại một chút, ảnh mắt lóe lên chút ranh mãnh: "Mà anh, Ninh Đại Thiếu Gia, lại là bạn nhảy mở màn được ghi rõ trong thiệp mời của tôi." Sắc mặt Ninh Bình Vũ lập tức trầm xuống, cuối cùng anh cũng hiểu ra mình bị Sở Hồng Ngọc "gài bẫy" rồi!"

Người phụ nữ đó dám đưa anh vào tình huống này, rõ ràng biết anh không hề muốn liên quan đến việc liên hôn với nhà họ Lý!

Cơn giận bùng lên trong lòng anh, nhưng nhờ sự giảo dưỡng tốt, anh không để nó bộc phát ngay tại chỗ.

Ánh mắt lạnh lùng của Ninh Bình Vũ quét quanh căn phòng, và không ngoài dự đoản, bóng dáng của Sở Hồng Ngọc đã biến mất.