Nhìn bóng lưng như đang chạy thoát thân của Vệ Hoàn, Ninh Viên lắc đầu bất lực.
Cái ông anh này đúng là gỗ mục không đẽo được! Nhưng ... nhìn dáng vẻ này, tối qua chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra!
Ninh Viên bước tới gần, ân cần hỏi A Hoàn: "A Hoàn, em thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không c.h.ế.t được đâu!" A Hoàn cười thoải mái, vẫn giữ phong thái phóng khoáng thường ngày.
Ninh Viên thở dài một tiếng, đưa tay chọc nhẹ vào tay A Hoàn: "Chị nói này, bà cô của tôi ơi, đây là vết thương do đạn b.ắ.n đấy! Nếu mà nhiễm trùng thì sao? Không c.h.ế.t được thì cũng đau đến chết! Mau theo chị đến bệnh viện của Ninh gia, xử lý vết thương cho đàng hoàng, mau khỏi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc hành động của em."
A Hoàn gãi gãi đầu: "Được rồi!"
Quả nhiên, chỉ có Ninh Viên mới hiểu rõ cô nhất, biết cô quan tâm nhất chính là: nhanh khỏi, không làm gián đoạn công việc.
Ninh Viên đưa túi đồ trong tay cho A Hoàn: "Chị đã chuẩn bị đồ sạch để em thay. Mau thay đồ, rồi chúng ta đi."
A Hoàn nhận lấy túi, cười toe toét: "Vẫn là Ninh Ninh tốt nhất, chu đáo quá!"
Vân Vũ
Vừa nói, cô vừa bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi của Vệ Hoàn ra, để lộ tấm lưng rắn rỏi, đầy sức mạnh, cùng vết thương đã được băng bó.
Ninh Viên lập tức bước lên, cẩn thận giúp A Hoàn thay đồ, tránh để cô nàng vô ý làm động đến vết thương.
"Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột nhiên bị tập kích?"
Khuôn mặt A Hoàn trầm xuống, ánh mắt trở nên phức tạp: "Em đến tìm Vệ Hoàn, muốn nói với anh ấy về chuyện Chu Diệm. Nhưng vừa nói xong, bọn em liền bị tập kích. Chính xác hơn, mục tiêu của chúng là Vệ Hoàn!"
Ninh Viên nhíu chặt lông mày. Chu Diệm ... lại là Chu Diệm!
Cô biết, anh trai mình sẽ không vô duyên vô cớ đến Hồng Kông làm sĩ quan. Chắc chắn đầng sau chuyện này có điều gì đó.
Liệu chuyện này có liên quan đến sự xuất hiện của Chu Diệm không?
Ninh Viên suy nghĩ một lát, rồi thử dò hỏi: "Ngoài vụ tập kích ra, còn chuyện gì khác xảy ra không? Chị thấy hôm nay trạng thái của Vệ Hoàn có vẻ không ổn."
Cô luôn cảm thấy trạng thái của Vệ Hoàn hôm nay có điều bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Hoàn thay xong đồ, vẻ mặt hơi lúng túng: "Cũng ... không có gì. Chỉ là, bọn em bị mắc kẹt trong nhà an toàn, rồi anh ấy giúp em xử lý vết thương, sau đó ... "
"Rồi sao nữa?" Ninh Viên hỏi tiếp, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ.
A Hoàn ngập ngừng một chút, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Ninh Viên.
Ninh Viên lần đầu tiên thấy trên mặt A Hoàn xuất hiện vẻ bối rối và ngượng ngùng, hoàn toàn khác hắn với tính cách mạnh mẽ, bất cần thường ngày của cô.
A Hoàn ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: "Rồi ... rồi em ... em cầu hôn anh ấy rồi ... "
Ninh Viên sững người, cú sốc quá lớn khiến cô suýt nghẹn cả nước bọt của mình.
"Khụ khụ khụ khụ khụ ... " Cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, chỉ tay vào A Hoàn mà mãi không nói thành lời.
A Hoàn không hiểu chuyện gì, vừa vỗ lưng giúp cô vừa lẩm bẩm: "Chị làm gì mà kích động vậy? Cầu hôn thôi mà, có đáng để ngạc nhiên thế không?"
Ninh Viên cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, tức tối trừng mắt nhìn A Hoàn: "Em muốn hù c.h.ế.t chị đúng không? Đây không phải kích động, mà là sốc! Em bị làm sao vậy? Bộ đầu óc bị lừa đá rồi hả?"
Vệ Hoàn nhớ lại mọi chuyện, cô lại kiên quyết không chịu chịu trách nhiệm, đúng chuẩn thái độ của một "trà xanh".
Vậy mà giờ đây, chỉ vì cùng nhau chiến đấu qua một đêm, cô lại cầu hôn anh?
Ninh Viên hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi củ "bẻ lái" bất ngờ này.
A Hoàn, thấy Ninh Viên phản ứng mạnh như vậy, bĩu môi phản bác: "Em thấy anh ấy cũng rất có ích thôi mà! Chị nhìn xem, xử lý vết thương giỏi, nấu ăn cũng ngon, còn giỏi võ, rõ ràng là một người đồng hành tốt. Với lại, anh ấy cũng là người trong 'đơn vị của chúng ta, biết rõ gốc gác, mạnh mẽ kết hợp, không phải rất tốt sao!"
Ninh Viên cảm giác thái dương của mình giật liên hồi, phải cố gắng kiềm chế để không vỗ vào đầu A Hoàn hai cái cho tỉnh ra.
Cô bực dọc mắng: "Em điên rồi à? Sao em không đi tìm mấy ông quân y trong đơn vị của em mà cưới? Kết hợp thành đội quân mạnh nhất, rồi đi ra chiến trường mà ngang nhiên không ai bằn c.h.ế.t được em ấy!"
Kho trách tại sao hôm nay anh trai co lại có cái vẻ như vừa nhìn thấy ma quỷ.