Nhưng ngay cả trước khi Ninh Viên kịp nghĩ ra cách sau khi thoát thân sẽ dạy cho lũ trẻ ranh này một bài học.
Cô đã nghe thấy Âu Minh Lãng hét giận dữ: "Các người muốn làm gì?!"
Ninh Viên ngẩng đầu lên liền thấy Âu Minh Lãng dẫn theo sáu bảy nam sinh trong lớp, tay cầm chổi xông tới.
Trịnh đại ca và mấy đứa kia giật nảy mình, bắt nạt ở cổng trường lâu như vậy, chưa từng thấy đứa nào dám cứng rắn với bọn chúng như thế!
"Ồ, thằng Thượng Hải này à, mày cũng dám giương oai với tao, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à!" Trịnh đại ca nhìn thấy Âu Minh Lãng là đã tức giận.
Nữ thần của hắn ta lại để mắt tới thằng này, chẳng qua chỉ vì bố mẹ nó là nhà ngoại giao, lại là thằng nhóc từ Thượng Hải đến mà thôi à?
Người Thượng Hải có gì giỏi? Đm~ c.h.ế.t tiệt lũ chó Khựa!
Trịnh đại ca xắn tay áo rồi dẫn người xông vào đánh Âu Minh Lãng, hắn cố ý nhắm vào mặt Âu Minh Lãng mà đánh!
Xem nó còn dám lấy bộ mặt này để quyến rũ nữ thần của hắn nữa không!
"Mày lại là thứ chó gì?" Âu Minh Lãng cũng không khách khí, hắn từng học võ, tiến lên là một cú đ.ấ.m móc phải, đánh Trịnh đại ca kêu thảm thiết một tiếng.
Ninh Viên còn chưa kịp phản ứng, hai nhóm thanh niên đã đánh nhau loạn xị ngậu!
Ninh Viên lười điều đại oan chủng này, đứng dậy đi theo nữ cảnh sát kia đến một văn phòng khác.
Cô nhanh chóng làm xong biên bản, cũng đề xuất một yêu cầu với nữ cảnh sát —
"Đồng chí cảnh sát, mấy bạn học của cháu là vì cứu cháu mới đánh nhau với bọn họ, bọn họ là hành động nghĩa hiệp, cháu có thể xử lý vết thương trên mặt bọn họ được không?"
Nữ cảnh sát hơi sững sờ, nhưng vẫn đồng ý.
Trịnh Bảo Quốc và mấy đứa kia cô ấy nhận ra, không phải lần đầu vào đồn cảnh sát, nhưng cô bé này là lần đầu.
Hơn nữa cô ấy cũng đã biết nguyên nhân kết quả sự việc là Trịnh Bảo Quốc muốn ăn vạ tiền của nữ sinh.
Ninh Viên liền dẫn Âu Minh Lãng và mấy người kia cùng đến một văn phòng khác ngồi, giúp bọn họ xử lý vết thương trên mặt.
"Sao bọn họ được ngồi, bọn tao lại phải ngồi xổm!" Trịnh Bảo Quốc và mấy đứa kia bất bình hét lên.
"Bởi vì người ta không ăn vạ tiền bạn học!" Nữ cảnh sát không khách khí lấy tập hồ sơ vụ án trong tay gõ vào đầu Trịnh Bảo Quốc và mấy đứa kia.
Trịnh Bảo Quốc và mấy đứa lập tức xịu xuống, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Ninh Viên và mấy người.
Ở phía bên kia, một bóng người cao ráo và Lão Từ cùng nhau đi ra từ một phòng thẩm vấn khác.
"Diêu sở, sao bắt nhiều thanh niên trẻ thế?" Lão Từ đi qua hành lang, liếc nhìn văn phòng nhộn nhịp, thuận miệng hỏi viên sở trưởng cảnh sát đi bên cạnh.
Diêu sở trưởng tùy ý nói: "Nghe người dưới nói hai nhóm học sinh đánh nhau, một nhóm cướp một cô gái, nhóm khác xông vào đánh nhau, đang đăng ký, gọi phụ huynh đến đón."
Nói rồi, ông ta liếc nhìn một văn phòng khác, cô gái nhỏ nhắn đang cẩn thận giúp một chàng trai khác lau thuốc.
Diêu sở không nhịn được cảm thán cười: "Xem ra là anh hùng cứu mỹ nhân đây, tình cảm của lũ trẻ thật trong sáng."
Người yêu của Diêu sở chính là bạn học cấp ba, khó tránh khỏi cảm khái trước cảnh tượng ngọt ngào trong sáng này.
Lão Từ cũng cười gật đầu: "Đúng vậy... hả?"
Ông ta cũng nhìn thấy cảnh tượng "ngọt ngào", vừa định phụ họa, cô gái đã quay mặt lại, để ông ta nhìn thấy rõ mặt!
Lập tức không nhịn được biến thành kinh ngạc.
Chết tiệt, đây không phải là tiểu tẩu tẩu sao!!
"Sao thế?" Vinh Chiêu Nam vẫn đang xem tài liệu trong tay, tùy ý hỏi.
Lão Từ khô khốc nói: "Không có gì, Vinh đội, tôi nhìn nhầm người rồi, chúng ta đi thôi, phải về huyện cục rồi!"
Vinh Chiêu Nam nhướng mày, giơ tay ấn lên vai Lão Từ, tùy ý vén sang một bên.
Lão Từ bị hắn vén ra, lộ ra cảnh tượng trong văn phòng không xa —
Cô gái đang cúi xuống cầm bông gòn trong tay giúp chàng trai lau vết thương trên khóe mắt.
Chàng trai mặc áo hải hồn ngẩng đầu nhìn cô gái, khuôn mặt tuấn tú đầy vết thương mang theo nụ cười, dường như vì đau, nhe răng. (áo hải hồn: áo sọc ngang màu trắng xanh, trang phục đặc trưng của hải quân Trung Quốc, những năm 70-80 rất thịnh hành trong thanh niên)
Cô gái tóc tết đuôi sam to có chút bực bội và bất lực, cẩn thận cúi đầu giúp chàng trai trước mặt lau thuốc, nâng mặt anh ta, không cho anh ta tránh.
Dưới ánh đèn trần vàng vọt, các bạn học ngồi cạnh dường như đang trêu chọc, cũng đều cười nói.
Bức tranh tuổi trẻ và trong sáng, như cảnh trong phim.
"Những đứa trẻ như nụ hoa thật là xứng đôi, tuổi trẻ thật tốt, chúng ta đều già rồi." Diêu sở trưởng cảm thán.
Khí chất trên người Vinh Chiêu Nam quá trầm lặng và lạnh lùng, thậm chí áp đảo cả Diêu sở trưởng, ông ta theo bản năng quy họ vào cùng "phong cách bề trên".