Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 727: Đưa Đến Cục Công An ---



Ngụy Hải Thắng còn chưa tới gần, đã thấy Trịnh Liên Phong đang chế ngự một kẻ, còn trên người cô em họ thì khoác chiếc áo của anh ta.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, đôi mắt Ngụy Hải Thắng đỏ bừng lên vì tức giận!

Anh ta nhanh chóng tiến tới, nhấc chân đạp mạnh vào tên biến thái!

“Súc sinh!”

Tên biến thái vừa bị đánh cho c.h.ế.t khiếp, giờ lại bị đạp thêm một cú trời giáng, suýt nữa thì ngất xỉu!

Hắn không ngờ cô gái này lại là người trong quân đội. Nếu biết trước, có cho hắn ăn gan hùm mật gấu, hắn cũng chẳng dám động vào cô!

Thế nhưng giờ đây, hối hận cũng chẳng ích gì. Hắn chỉ có thể đau khổ cầu xin.

“Đừng đánh, đừng đánh! Tôi chưa làm gì cả! Vị đồng chí bộ đội này đã tới rồi mà!”

Gà Mái Leo Núi

Ngụy Trúc Hạ cũng lo anh họ đánh c.h.ế.t người rồi lại rước họa vào thân, bèn tiến lên giữ chặt anh.

“Anh Hải Thắng, đừng đánh nữa! Cứ giao hắn cho công an đi!”

Loại người gây tai họa này phải tống vào trại cải tạo lao động, tránh để hắn tiếp tục gây hại cho những nữ đồng chí khác!

Nghe nói bị đưa đến công an, tên biến thái suýt chút nữa thì mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất!

“Tôi không đi công an! Tôi có làm gì đâu mà! Các người không thể đưa tôi đến công an được!”

Kẻ bắt cóc vừa la hét ầm ĩ, vừa điên cuồng giãy giụa.

Thế nhưng dù có dốc hết toàn lực, hắn vẫn chẳng thể thoát được dù chỉ một chút, trái lại còn khiến mình vô cùng mệt mỏi!

Thấy hắn vẫn không thành thật, Ngụy Hải Thắng tát thẳng vào mặt hắn một cái!

“Mấy lời này, anh cứ vào đồn công an mà tự mình nói với mấy chú công an!”

Ngụy Hải Thắng ước gì có thể làm thịt ngay kẻ gây tai họa này, làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn?

“Tôi đưa hắn đến công an, anh cứ đưa em gái về trước đi.”

Trịnh Liên Phong nói với Ngụy Hải Thắng.

“Được, vậy làm phiền anh, lão Trịnh.” Nói xong, anh cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho Trịnh Liên Phong.

Trịnh Liên Phong không từ chối, nhận lấy mặc vào, sau đó áp giải kẻ đó rời đi.

Mấy người tìm lại hành lý cho Ngụy Trúc Hạ rồi cùng cô quay về bộ đội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đường về, Ngụy Hải Thắng định trách móc cô em họ mấy câu, nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, cuối cùng anh đành nuốt những lời định nói vào, chỉ thở dài một hơi.

Sau khi mấy người trở về khu bộ đội, các chị em quân tẩu trong khu đại viện đều xúm lại hỏi han, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngụy Hải Thắng chỉ nói cô em họ mình bị lạc đường, suýt chút nữa thì bị đông cứng.

Không hề nhắc nửa lời đến chuyện cô gặp phải lưu manh.

Trong thời buổi này, danh tiết của con gái còn quý hơn vàng. Nếu để người ta biết cô gặp phải lưu manh, sau này muốn gả đi sẽ khó khăn vô cùng.

Những người cùng đi tìm đều là quân nhân, đương nhiên không thể nào nói năng bừa bãi được.

Bởi vậy, chuyện Ngụy Trúc Hạ gặp phải tên lưu manh cứ thế được che giấu kín kẽ.

Hai ngày sau lại có thêm hai trận tuyết lớn, lúc này Ngụy Trúc Hạ có muốn đi cũng chẳng thể nào đi được.

Không thể rời khỏi khu bộ đội, cô chỉ đành tạm thời ở lại.

Thế nhưng dù sao Trịnh Liên Phong cũng đã cứu mạng cô, xét về tình về lý, cô đều nên cảm ơn anh ta một tiếng.

Ngụy Trúc Hạ bèn vay Kim Hồng Anh mấy quả trứng gà, định làm ít bánh trứng cho mấy đứa nhỏ nhà Trịnh Liên Phong.

Kim Hồng Anh lại cho rằng Ngụy Trúc Hạ đã để ý tới Trịnh Liên Phong. Vốn là người keo kiệt bủn xỉn, thế mà bà ta lại hào phóng đưa ra tận năm quả trứng gà.

“Ôi chao! Cứ cầm lấy đi cháu, cả bột mì nữa này! Bác đã bảo chú Liên trưởng Trịnh là người tốt mà đúng không? Cháu coi như có mắt nhìn người đấy!”

Kim Hồng Anh vui rạo rực nói, vẻ mặt hệt như thể đã nhìn thấy Ngụy Trúc Hạ sắp sửa về làm dâu nhà Trịnh Liên Phong vậy.

Ngụy Trúc Hạ cũng chẳng phản bác lại bà ta.

Đợi mấy ngày nữa thời tiết tạnh ráo, cô sẽ trở về, sau này cũng chẳng còn dây dưa gì với người đó nữa.

Cứ kệ bà ta nói gì thì nói, dù sao cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Ngụy Trúc Hạ ở nhà vốn là người khéo léo, đảm đang. Mấy năm mẹ cô mất, công việc trong nhà cơ bản đều do một tay cô quán xuyến.

Đương nhiên, làm bánh trứng thì cô chẳng phải tay mơ.

Chỉ năm quả trứng gà, thêm chút bột mì, cải thảo và hành, vậy mà qua bàn tay cô ấy lại biến thành sáu bảy chiếc bánh to tròn.

Thiết Trụ ngửi thấy mùi thơm lừng, bụng dạ thòm thèm, chẳng kìm được mà nuốt ực nước bọt.

Ngụy Trúc Hạ lấy ra hai chiếc, một chiếc đưa cho Thiết Trụ, còn một chiếc thì dành cho Đại Nha.

Số bánh còn lại cô gói ghém cẩn thận vào rổ rồi bước ra cửa.

Kim Hồng Anh bĩu môi, có vẻ không vui chút nào, thầm nghĩ cô gái này thật không biết điều, chẳng biết ý tứ chia cho mình một chiếc.