Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 70: Biến Cố ---



Tô Nhiễm Nhiễm dứt lời, trên gương mặt cô toát ra vẻ chính trực, không hề giấu giếm món đồ nhặt được.

Chính khí phách quang minh chính đại ấy khiến hai đồng chí công an không khỏi nảy sinh lòng kính trọng.

Một món trân bảo hiếm có như vậy, nếu cô có ý định giấu đi, cũng chẳng ai có thể làm khó dễ cô được.

Thế nhưng, cô không những không phủ nhận, mà còn với vẻ mặt hết sức thản nhiên, tự tay giao nộp viên ngọc cho các anh.

Nghĩ đến điều đó, nét mặt đồng chí Kỷ Hoành Viễn trở nên trịnh trọng, anh ta lên tiếng với cô:

“Thanh niên trí thức Tô, rất cảm ơn cô đã phối hợp. Viên ngọc này chúng tôi sẽ mang về để điều tra trước. Trong quá trình sắp tới, nếu có bất cứ vấn đề gì phát sinh, mong thanh niên trí thức Tô tiếp tục hỗ trợ chúng tôi trong việc điều tra.”

Tô Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, tỏ rõ thái độ là một người dân gương mẫu, nhiệt tình hợp tác.

Đồng chí Kỷ Hoành Viễn lại lần nữa bày tỏ sự cảm kích, sau đó định vươn tay ra cầm lấy viên ngọc.

Thế nhưng, đúng lúc anh ta vừa buông lỏng tay ra thì bất ngờ, biến cố lại xảy đến!

Chỉ thấy Lý Tuyết Thu đột ngột vùng thoát khỏi sự kiềm chế của hai đồng chí công an. Ngay sau đó, cô ta lao tới chỗ viên ngọc nhanh như cắt, khiến người ta không kịp trở tay.

Thế nhưng, chưa kịp chạm vào, ngay giây tiếp theo đã có tiếng thét kinh hoàng “a!” hòa lẫn tiếng “tách” khô khốc vang lên.

Tô Nhiễm Nhiễm nhanh nhẹn lao tới chỗ viên ngọc, ra vẻ như muốn bảo vệ nó bằng mọi giá.

Nhưng khi tay Tô Nhiễm Nhiễm chạm vào tay Lý Tuyết Thu, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua nhanh như cắt, trong khoảnh khắc hỗn loạn, móng tay sắc nhọn đã vô tình cào rách ngón tay Lý Tuyết Thu.

Máu tươi lập tức rịn ra từ đầu ngón tay ấy.

Cùng lúc ấy, Tô Nhiễm Nhiễm cảm nhận được một sợi tơ hồng vô hình đang nối liền với bàn tay của Lý Tuyết Thu.

Nhanh như chớp, cô điều khiển một lưỡi d.a.o mini đặc chế từ trong không gian của mình, dứt khoát cắt đứt sợi tơ hồng bí ẩn ấy.

“A!”

Lý Tuyết Thu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hóa ra cổ tay cô ta đã bị vặn ngược một cách bất thường!

Lúc này, cánh tay ấy đã bị vặn xoắn ở một góc độ vô cùng kỳ dị, nhìn là biết chắc chắn đã bị trật khớp!

Nhưng Lý Tuyết Thu dường như không hề cảm nhận được nỗi đau, vẫn điên cuồng giãy giụa, cố sức muốn nắm lấy viên ngọc ấy.

“Ngọc! Ngọc của tôi! Các người mau buông tôi ra! Trả ngọc lại cho tôi!”

Cái dáng vẻ điên dại ấy, hệt như thứ cô ta khao khát không phải chỉ là một viên ngọc, mà chính là mạng sống của mình vậy!

“Áp giải về đồn trước!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tác của đồng chí Kỷ Hoành Viễn rất mau lẹ, sau khi trói chặt Lý Tuyết Thu, lúc này anh ta mới quay sang nói với đồng chí Tiểu Tần.

Lúc này, anh ta đã nóng lòng không thể chờ đợi thêm nữa, muốn biết rốt cuộc bên trong viên ngọc này ẩn chứa bí mật gì, mà lại khiến một người có thể ăn thịt mỗi bữa trở nên điên dại đến nhường này?

Tô Nhiễm Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dõi theo Lý Tuyết Thu bị áp giải đi, không hề để lộ ra rằng vừa rồi cô đã hoàn toàn thu hồi lại được kho hàng về tay mình.

Còn viên ngọc sen kia, giờ đây đã nằm gọn trong tay các đồng chí công an…

Tô Nhiễm Nhiễm hướng ý thức về kho hàng hoa sen đang yên vị trong không gian của mình, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.

Nốt ruồi đỏ tươi trên cổ tay trái của cô cũng vì thế mà càng thêm đỏ rực.

Lý Tuyết Thu cứ nghĩ mình đã lấy được viên ngọc quý, có lẽ nằm mơ cô ta cũng không ngờ rằng, trong không gian riêng của Tô Nhiễm Nhiễm còn có mấy viên ngọc quý giá tương tự như vậy.

Bởi lẽ, kho hàng chân chính ấy đã sớm hòa làm một thể với không gian linh tuyền của cô rồi.

Gà Mái Leo Núi

Tô Nhiễm Nhiễm đã có thể lường trước được kết cục bi thảm của Lý Tuyết Thu.

Nghĩ đến những điều bất thường mà cô cảm nhận được khi vừa khống chế kho hàng, Tô Nhiễm Nhiễm không nán lại văn phòng đại đội thêm chút nào.

Khi hai đồng chí công an vừa rời khỏi văn phòng đại đội, Tô Nhiễm Nhiễm cũng lập tức bước theo ra ngoài.

Về đến nhà, cô phát hiện cả nhà họ Thẩm đều đã chuẩn bị xong bữa cơm tối.

Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải kiên nhẫn dùng bữa xong, rồi mới vội vàng trở về phòng mình.

Thẩm Hạ vẫn chưa về, Tô Nhiễm Nhiễm thuận tay khóa chặt cửa phòng. Ngay sau đó, cô nôn nóng không chờ được nữa, lập tức tập trung ý thức vào kho hàng.

Kho hàng vẫn y nguyên một mớ hỗn độn.

Không rõ có phải do đồ đạc trong kho quá đỗi phong phú hay không, mà Lý Tuyết Thu hầu như chưa từng đụng đến.

Toàn bộ kho hàng, ngoại trừ những vật phẩm liên quan đến ăn uống, quần áo và châu báu, thì những món đồ khác đều không hề có dấu vết từng được sử dụng.

Có lẽ vì giờ đây kho hàng đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình, Tô Nhiễm Nhiễm có thể cảm nhận rõ ràng từng món đồ bên trong.

Nhớ lại những điều lạ lùng cô đã nhận ra ban nãy, Tô Nhiễm Nhiễm lập tức điều khiển ý thức mình đến một góc kho hàng.

Vừa di chuyển ý thức đến đó, một Tàng Thư Các sừng sững hiện ra trước mắt cô, y hệt một thư viện khổng lồ.

Thoạt nhìn có vẻ thô sơ mộc mạc, nhưng bên trong lại chất đầy sách vở đủ mọi hình dáng, kiểu loại. Có thể nói là bao gồm tất cả các ngành học, thậm chí còn phong phú và đầy đủ hơn cả thư viện ở trường đại học cũ của cô.

Tô Nhiễm Nhiễm thuận tay với lấy một cuốn để lật xem.

Cuốn sách trên tay không rõ thuộc niên đại nào, vừa chạm vào, một luồng cảm giác cổ xưa đã ùa đến, khiến cô không khỏi khẽ giật mình.