Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 698: Cô Ấy Muốn Ngẩng Cao Đầu 2



Thế nhưng, Trương Nhậm nào quản Tô Hoài Nhân có muốn nghe hay không, ông ấy vẫn muốn cho ông ta biết mình đã để tuột khỏi tay một báu vật quý giá đến nhường nào.

“Có người từng hỏi cô ấy vì sao lại ly hôn, còn để mình sống khổ sở như thế? Ông đoán xem cô ấy đã nói gì?”

Thuở ấy, Trương Nhậm cũng tò mò, ông ấy nín thở lắng nghe từng lời của Đinh Ngọc Trân.

Và những lời Đinh Ngọc Trân đã thốt ra khi ấy, đến tận bây giờ vẫn khiến Trương Nhậm phải rung động khôn nguôi.

Tô Hoài Nhân vốn chẳng muốn nghe thêm bất cứ điều gì về Đinh Ngọc Trân từ miệng Trương Nhậm, thế nhưng đôi tai ông ta lại như không nghe lời, tự động lắng nghe từng chút một.

Trương Nhậm biết ông ta đang lắng nghe, im lặng một lát mới nói tiếp:

“Cô ấy nói, cô ấy không muốn bị giam hãm trong cái gông cùm hôn nhân, phải triền miên tranh chấp với chồng và mẹ chồng. Cô ấy thà chịu vất vả một chút, cũng muốn được ngẩng cao đầu, chứng minh rằng phụ nữ chẳng kém cạnh đàn ông chút nào!”

Mà sự thật chứng minh, bà ấy thật sự không hề kém cạnh đàn ông.

Thậm chí còn ưu tú hơn đàn ông!

Bởi lẽ, người đàn ông như ông ta nào chịu vừa bế con nhỏ, vừa miệt mài với công trình nghiên cứu.

Nhưng bà ấy lại như một cỗ máy không biết mệt mỏi, ngày nào cũng quần quật làm việc không ngừng nghỉ.

Tất cả chỉ để được ngẩng cao đầu, để kiêu hãnh tuyên bố với mọi người rằng: phụ nữ, tuyệt nhiên không hề kém cạnh đàn ông!”

Nghe thấy những lời này, trái tim Tô Hoài Nhân mãi mà không thể bình tĩnh.

Gà Mái Leo Núi

Trong đầu Tô Hoài Nhân vô thức hiện lên những lời Trương Nhậm vừa nói, ông ta như nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ ấy, ngày ngày thức khuya dậy sớm, bế theo con gái, miệt mài nghiên cứu cùng một nhóm đàn ông, thậm chí còn không ngại xuống đồng làm việc nặng nhọc.

Tất cả chỉ để kiêu hãnh tồn tại giữa cõi đời.

Không cần phải chịu đựng những lời nhục mạ, trách cứ từ mẹ chồng, cũng chẳng cần tranh cãi với người chồng vì sao không một lần đứng về phía mình.

Phẫn uất và không cam lòng trong lòng Tô Hoài Nhân tan biến sạch không còn một chút, thay vào đó là nỗi áy náy không biết giấu vào đâu.

Hóa ra, trong lúc ông ta nào hay biết, bà ấy đã phải chịu đựng biết bao khổ cực như vậy.

Mà một nửa những khổ cực ấy, chính là do ông ta mà ra.

Điều khiến ông ta tuyệt vọng nhất chính là, dẫu chịu bao khổ cực như thế, bà ấy vẫn chẳng hề nghĩ đến chuyện quay về.

Có thể thấy, bà ấy đã chán ghét đến tột cùng cuộc hôn nhân này đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng trách Tô Nhiễm Nhiễm không chịu nhận ông ta.

Con bé nói không sai, lúc khốn khó nhất, mẹ con họ đều tự mình chống đỡ được, giờ đây khi đã vẻ vang, ông ta còn mặt mũi nào mà đến nhận vơ?

Cả người Tô Hoài Nhân như bị rút sạch tinh khí thần, trở nên ủ rũ tang thương.

Không mở miệng nữa, ông ta đứng dậy, giống như một du hồn c.h.ế.t lặng, bước ra khỏi tiệm cơm.

Cuối cùng ông ta về đến nhà bằng cách nào, bản thân ông ta cũng chẳng biết nữa.

Còn tại nhà họ Tô, Thang Hồng Miên đã dọn sạch đồ đạc của con gái mình ra ngoài ban công.

Tô Văn Văn theo sau tức đến dậm chân.

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy? Mẹ bảo con ra ban công ngủ, là muốn đông c.h.ế.t con sao?”

Đôi mắt Thang Hồng Miên còn ửng đỏ, nhìn con gái khóc lóc ầm ĩ, lòng bà đau như cắt.

Nhưng cho dù như vậy, bà ta chỉ có thể an ủi con gái:

“Văn Văn à, con ráng chịu một chút. Tối nay con chen chúc với em trai trước đã, đợi ngày mai mẹ sẽ gọi thợ đến xây kín ban công, làm cho con một căn phòng nhỏ thật xinh đẹp.”

Tô Văn Văn đã là học sinh cấp hai, đâu dễ lừa như vậy?

Vừa níu giữ đồ đạc, cô ta vừa khóc òa lên không dứt.

“Con không muốn căn phòng nhỏ gì đó kia, con chỉ cần phòng của mình, mẹ không thể đối xử với con như vậy! Hu hu hu hu…”

Trong phòng khách, Đàm Thu Mai đợi mãi mà vẫn không thấy con trai về, lại nghe thấy hai mẹ con kia đang cãi vã om sòm, bà ta lập tức không nhịn được mà mắng vọng ra một tiếng.

“Không muốn thì cút ngay khỏi cái nhà này cho bà! Bà đây còn đỡ tốn lương thực, đỡ phải nuôi cái thứ của nợ vừa tốn tiền tốn của lại còn vong ân bội nghĩa!”

Trong lòng Đàm Thu Mai, con gái vốn chẳng có giá trị gì, nuôi lớn rồi cũng chỉ để làm lợi cho nhà người khác mà thôi.

Cũng chỉ có Tô Nhiễm Nhiễm được lên báo, còn được chủ tịch khen ngợi, mới khiến bà ta nhìn bằng con mắt khác mà thôi.

Với một đứa vô dụng, chỉ biết lãng phí lương thực và tiền bạc như Tô Văn Văn, bà ta chỉ ước nó cút càng xa càng tốt!

“Mẹ, Văn Văn còn nhỏ, mẹ đừng đuổi con bé đi, để con khuyên con bé.”

Giờ đây, Thang Hồng Miên đã chẳng còn chút kiêu ngạo và tự tôn như xưa, bà ta sợ Đàm Thu Mai nổi giận sẽ đuổi mình đi mất.

Bà ta chỉ có thể cẩn thận lấy lòng Đàm Thu Mai.