Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 667: Tự Tin Là Tự Mình Cho Mình



Còn viết văn thì khỏi phải bàn, chẳng thể làm khó được cô chút nào.

Dù gì những bài viết của cô ấy cũng đều được đăng báo.

Nhưng đến buổi chiều, với môn Lịch sử và Địa lý, cô lại không nắm chắc được một nửa số câu hỏi. Bởi vậy, lòng cô hoang mang lo lắng, vội kéo Tô Nhiễm Nhiễm lại dò bài.

Nhạc Hưng Bình đã đợi sẵn ở cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, liền lên tiếng: “Ngoài trời giá lạnh, chúng ta cứ lên xe rồi hãy nói chuyện.”

Chẳng phải Phó đoàn trưởng Thẩm Hạ đang nhìn anh ấy bằng ánh mắt như d.a.o cau đó sao?

Chắc là anh ấy sợ vợ mình và Tô Nhiễm Nhiễm cứ đứng nói chuyện lâu ngoài này, kẻo nhiễm lạnh mất thôi.

Nghe vậy, Tạ Phương Thư đành kìm nén sự sốt ruột trong lòng, nắm tay Tô Nhiễm Nhiễm, bước nhanh về phía xe.

Dưới chiếc xe quân đội, không ít thí sinh vẫn đang đứng chờ.

Có lẽ thấy chưa có ai ra hiệu, nên họ không dám tự tiện lên xe.

Nhạc Hưng Bình vội vã giục các thí sinh lên xe. Thẩm Hạ thì đã mở cửa, ân cần đỡ vợ mình vào trong.

Đợi đến khi thấy đôi tay cô trống trơn, đã bị đông cứng đến tái cả đi, Thẩm Hạ liền nhíu mày:

“Sao em không đeo găng tay vào cho ấm?”

Thì ra nãy giờ Tô Nhiễm Nhiễm cứ giấu tay trong túi áo, nên Thẩm Hạ không hề hay biết cô không đeo găng tay.

“Đeo vào thì viết bài không tiện, với lại lúc ra ngoài em cũng quên khuấy mất.” Tô Nhiễm Nhiễm khẽ nói.

Trước ánh mắt không đồng tình của chồng, Tô Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn lấy đôi găng tay trong túi ra đeo vào.

Lúc này Thẩm Hạ mới thấy hài lòng.

Còn Tạ Phương Thư thì tự động lên xe ở cửa bên kia, cứ phải chứng kiến những màn tình cảm ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ.

Tạ Phương Thư chỉ biết lắc đầu thầm chịu.

Còn Nhạc Hưng Bình đứng phía sau cô ấy cũng chỉ biết lắc đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Vợ anh ấy lại không để anh ấy đỡ lên sao chứ?

Tạ Phương Thư không hề để ý đến vẻ mặt tiếc nuối của chồng mình, vừa ngồi yên vị trên xe đã vội kéo Tô Nhiễm Nhiễm lại.

“Nhiễm Nhiễm, cô mau dò giúp tôi xem những câu đó mình làm đúng hay không?”

Nói đoạn, cô ấy đọc mấy câu mà mình còn băn khoăn cho Tô Nhiễm Nhiễm nghe.

Tuy Tô Nhiễm Nhiễm đã từng trải qua kỳ thi đại học một lần, nhưng khi kèm Tạ Phương Thư học tập, cô chỉ hướng dẫn một cách khái quát, chứ không hề dạy chi tiết từng đề bài.

Việc này cũng là để tránh làm ảnh hưởng quá mức đến tính công bằng của kỳ thi tuyển sinh đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô muốn giúp Tạ Phương Thư, nhưng cũng cần cô ấy tự mình phát huy tinh thần chủ động, dốc toàn lực vào việc học tập, có như vậy mới mong thi đỗ đại học.

May mắn thay, Tạ Phương Thư đã không làm cô thất vọng.

Dù thời gian ôn luyện không dài, nhưng Tạ Phương Thư đã nỗ lực hết mình, thậm chí còn có phần liều mạng. Những bài cô ấy còn băn khoăn cũng đã đúng được một nửa.

Nói cách khác, điểm môn Lịch sử và Địa lý của cô ấy có thể đạt khoảng 75 điểm.

Điểm chuẩn khoa Văn của tỉnh Tây lần này là 232 điểm. Chỉ cần hai môn Toán học và Chính trị sau đó cô ấy giữ vững phong độ, việc đỗ đại học chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Thế nhưng, Tô Nhiễm Nhiễm không nói ra những lời này.

Vậy nên Tạ Phương Thư, sau khi biết mình có thể đạt khoảng 75 điểm cho môn thi, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Gà Mái Leo Núi

Mức điểm này chỉ có thể nói là ở mức khá, không quá xuất sắc cũng chẳng tệ hại.

Còn việc có thể thi đỗ đại học hay không thì vẫn là một ẩn số.

Không lâu sau, bốn cô quân tẩu khác cũng lần lượt lên xe. Riêng Đường Thu Tâm thì trông như vừa mới khóc xong.

Tạ Phương Thư nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, liền biết chắc là cô ấy đã làm bài không tốt.

“Thu Tâm, cô đừng khóc làm gì. Đề thi lần này quả thực không dễ, tôi thấy rất nhiều người đều không làm được. Biết đâu cô lại làm tốt hơn họ thì sao?”

Nào ngờ, Đường Thu Tâm nghe những lời an ủi ấy lại càng thêm đau lòng.

Vốn dĩ chỉ đỏ hoe mắt, giờ thì cô ấy bật khóc nức nở.

Tạ Phương Thư thấy mình an ủi không thành, ngược lại còn khiến người ta bật khóc, liền cuống quýt cả tay chân.

Cô định bụng hỏi thêm các cô quân tẩu khác, nhưng ai nấy đều mặt ủ mày ê, không ai muốn lên tiếng.

Cuối cùng, cô ấy đành nuốt ngược những lời muốn nói vào trong.

Trên đường về, bầu không khí trong xe trở nên nặng nề lạ thường. Tạ Phương Thư vốn tính hay nói hay cười cũng sợ lỡ lời làm người khác buồn thêm, cuối cùng đành dứt khoát giữ im lặng.

Về đến khu tập thể quân đội, Tạ Phương Thư và Tô Nhiễm Nhiễm mới hay tin từ mấy cô quân tẩu khác rằng, hóa ra Đường Thu Tâm đã quên không viết tên vào bài thi.

Quên không viết tên thì dẫu có làm bài tốt đến mấy cũng thành công cốc, môn thi ấy chắc chắn sẽ bị chấm 0 điểm.

Thảo nào cô ấy lại đau khổ đến thế.

Nếu là họ, có lẽ cũng chẳng kìm được nước mắt.

Tạ Phương Thư vừa về đến nhà đã gặp ngay bà Điền Tố Mai.

“Phương Thư, con đã về đấy à? Thi cử thế nào rồi con? Mẹ vừa nấu một nồi canh thịt cừu, lát nữa con uống một bát cho ấm người nhé.”

Tạ Phương Thư lại một lần nữa cứng họng.