Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 644: Bảo Con Trai Mẹ Ly Hôn Với Con Đi! 1



Nhạc Hưng Bình không nghĩ tới Tạ Phương Thư sẽ nói như vậy, trái tim anh ta lập tức như bị ai đó xé toang ra từng mảnh.

Nỗi đau đớn không thể chịu đựng nổi tràn ngập từ đáy lòng.

Cô ấy hối hận vì kết hôn với anh ta sao?

“Vì sao?”

Không nhịn được, Nhạc Hưng Bình nắm lấy bả vai cô ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, như muốn nhìn thấu tâm can cô.

Sao cô ấy có thể hối hận?

“Nhạc Hưng Bình, em chịu đủ các anh rồi, em là người, em không phải cỗ máy đẻ con, em không muốn lại sinh con nữa. Hai ta ly hôn đi! Anh hãy đi tìm người đàn bà khác, người nào đó nguyện ý sinh con đẻ cái cho anh!”

Nghe thấy cô ấy còn muốn ly hôn với mình, bảo mình cưới người phụ nữ khác, đôi mắt Nhạc Hưng Bình bỗng đỏ hoe!

“Em đừng hòng nghĩ đến!”

Như là sợ hãi cô ấy lại nói ra những lời khiến anh ta không thể tiếp nhận được, Nhạc Hưng Bình hung dữ che kín cái miệng nói ra những lời bạc bẽo đến c.h.ế.t người này.

Tạ Phương Thư cũng không khách sáo, cắn trả không chút khách sáo.

“Anh buông em ra!”

Cô ấy từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ kháng cự, hai tay hai chân càng dùng hết sức lực giãy giụa.

Giống như cô ấy thật sự không thể chịu đựng nổi sự gần gũi của anh ta.

Chuyện này sao khiến Nhạc Hưng Bình có thể chịu được?

Miệng anh ta bị cắn rách toạc, m.á.u tươi tràn ngập khoang miệng, nhưng anh ta vẫn thờ ơ như không chịu buông tay ra.

Tạ Phương Thư giãy giụa nhưng giãy giụa không thoát được, cắn anh ta thì anh ta thờ ơ, cuối cùng uất ức bật khóc.

Cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi Nhạc Hưng Bình nếm được vị mặn chát của nước mắt, lúc này mới như chợt bừng tỉnh.

Nhìn Tạ Phương Thư khóc nấc lên từng tiếng thảm thiết, trái tim anh ta như bị nhấm chìm trong biển đắng, chua xót đến quặn lòng.

Sao bọn họ lại đi tới bước này?

Chẳng phải trước kia mọi chuyện vẫn êm đẹp lắm sao?

Nhạc Hưng Bình vẫn đang trong kỳ huấn luyện của bộ đội, còn Tạ Phương Thư thì chu toàn mọi việc tề gia nội trợ.

Chẳng lẽ chỉ vì chuyện sinh con mà cô lại một mực làm mình làm mẩy, cãi cọ với anh đến nông nỗi này sao?

Không biết tự bao giờ, Nhạc Hưng Bình đã buông lỏng tay khỏi cô.

Tạ Phương Thư chẳng chút do dự, tụt khỏi giường, cầm lấy sách vở và giấy bút trên bàn, rồi tông cửa xông ra.

Cô đi nhanh đến mức như thể anh là ôn dịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi mắt Nhạc Hưng Bình trơ mắt nhìn cô khuất dạng.

Trong lòng anh nặng trĩu như đá đeo.

Tối đó Tạ Phương Thư không trở về phòng, cô ngủ cùng Nhị Ca.

Sáng sớm ngày hôm sau, chờ Nhạc Hưng Bình đi làm xong, Điền Tố Mai vẫn lẳng lặng sắc một nồi thuốc.

Nhìn thấy Tạ Phương Thư bước từ phòng Nhị Ca ra, bà ta lộ rõ vẻ khó chịu.

“Mày có ý gì? Chuyện sinh đẻ không ra đâu vào đâu, bây giờ ngay cả con cũng không muốn sinh ư? Tôi đây nói cho mày biết, nếu mày còn không chịu đẻ, thì cút xéo về Tạ gia của mày đi.”

Tạ Phương Thư khẽ cười khẩy một tiếng.

“Mẹ nói đúng, đứa bé này con thật sự không thể sinh được. Mẹ có bản lĩnh thì nói với con trai mẹ đi, bảo anh ấy sớm ly dị con.”

Nói xong, cô mặc kệ lời bà ta, cầm lấy bánh bột ngô để dưới đất rồi đi thẳng ra cửa.

Điền Tố Mai thấy cô trở mặt như vậy, lập tức không nén nổi cơn giận, tuôn ra một tràng chửi rủa!

Ngày hôm qua Tạ Phương Thư đã cãi nhau một trận với Nhạc Hưng Bình, hôm nay cảm thấy không còn ngại gì chuyện thêm một người như Điền Tố Mai nữa, thì đương nhiên muốn làm gì cho hả dạ thì làm nấy.

Mặc kệ Điền Tố Mai mắng mỏ thế nào, cô đều làm ngơ như không nghe thấy, cầm lấy bình nước và cái cuốc đi ra cửa.

Đương nhiên cô cũng không quên mang theo sách vở và giấy bút của mình.

Với Tạ Phương Thư mà nói, đây là niềm hy vọng duy nhất của cô.

Cô nhất định phải dốc sức học hành, thi đỗ vào Cục Chăn nuôi, rời khỏi cái chốn ngột ngạt khiến cô hít thở không thông này.

Mới đi tới nơi tập trung làm đồng, thì bắt gặp Tô Nhiễm Nhiễm.

“Phương Thư, tôi nấu món này ngon lắm, cô nếm thử xem.”

Tô Nhiễm Nhiễm chẳng hề nhắc đến chuyện cãi vã ngày hôm qua, chỉ đưa bát cơm nhỏ cho cô.

Trong bát đựng món cháo gạo mềm.

Gà Mái Leo Núi

Phía trên rắc thêm đậu phộng rang giã nhỏ, quyện cùng chút nước mắm, mới ngửi qua đã thấy thơm lừng, kích thích bao tử.

Tạ Phương Thư dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh gạo cho vào trong miệng.

Bánh gạo vào miệng thơm mềm, nhai một miếng còn có đậu phộng xốp giòn.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt cô không kìm được mà rưng rưng.

“Ăn rất ngon, cảm ơn cô, Nhiễm Nhiễm.”

Giọng nói của Tạ Phương Thư đã hơi nghẹn ngào.

Trên thực tế, cô rất sợ hãi có người nhắc tới chuyện hôm qua, dù sao thật là mất mặt, cô chẳng bao giờ muốn nhớ lại.