Thím Tô có thể khiến tất cả các chú quân nhân đều sùng kính, vậy cô chính là người lợi hại nhất khu đại viện này!
Cậu bé cũng muốn giống như cô, là người được mọi người ngưỡng mộ!
“Con giỏi lắm! Thật có tiền đồ!” Trịnh Liên Phong vui mừng khôn xiết: “Đợi khai giảng học kỳ sau, cha sẽ đưa các con đi học.”
Lúc trước những đứa trẻ còn ở quê, Trịnh Liên Phong cũng chưa thể quản lý, dạy dỗ được.
Hiện giờ các con đều đã ở bên cạnh, đương nhiên là phải đưa đi học.
Quân Tử rất vui vẻ, cậu bé chưa bao giờ khao khát được đến trường như lúc này, để học hỏi những tri thức kỳ diệu.
Hoa Tử không muốn đi học lắm: “Cha, con có thể không đi học không ạ?”
Trịnh Liên Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh ta không hề có ý trách mắng cậu bé, mà ngồi xổm xuống hỏi:
“Vì sao con không muốn đến trường học? Đi học không tốt sao?”
Hoa Tử lắc đầu: “Con không muốn đi học, con muốn gia nhập quân ngũ như cha!”
Trước đây Hoa Tử còn ngây ngô, chưa hiểu chuyện, chỉ biết chạy theo sau Cường Tử mà chơi.
Tuy biết cha là quân nhân, nhưng cậu bé không biết cha làm công việc gì trong quân đội.
Được nghe những câu chuyện về các anh lính trẻ, Hoa Tử dần dần hiểu ra công việc trong quân đội.
Khi Hoa Tử biết được cha mình cũng là một người lính, thằng bé vui sướng khôn xiết.
Ngoài giờ đồng áng, thằng bé lại quấn quýt bên cha Trịnh Liên Phong, "cha ơi cha à" hỏi han đủ điều về cuộc sống quân ngũ.
Hiện giờ, ước mong lớn nhất của Hoa Tử là mau chóng lớn khôn, sau đó sẽ được nhập ngũ giống như cha mình.
Nghe con trai nói muốn được như mình, với vẻ mặt sùng bái, Trịnh Liên Phong không khỏi thấy ấm lòng.
“Con trai ngoan! Thật có chí khí!” Trịnh Liên Phong xoa đầu con, khen ngợi.
Hoa Tử càng hớn hở.
Nhưng Trịnh Liên Phong vẫn không quên dặn dò.
“Con có biết chú nào giỏi giang nhất khu đại viện chúng ta không?”
Hoa Tử buột miệng nói: “Là chú Thẩm Hạ ạ!”
Trịnh Liên Phong gật đầu: “Đúng vậy, chú Phó đoàn trưởng Thẩm Hạ là người tài ba nhất khu đại viện này. Vậy con có biết vì sao chú ấy lại giỏi đến vậy không?”
Hoa Tử không chút ngần ngại đáp: “Chú ấy biết võ công ạ!”
Trịnh Liên Phong: …
Dù chú Phó đoàn trưởng trông có vẻ như biết võ công thật đấy, nhưng đó có phải là điều cốt yếu đâu chứ?
“Bởi vì chú Phó đoàn trưởng từng đi học, còn từng học ở trường quân đội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe thấy những lời này, Hoa Tử nghi hoặc hỏi: “Tham gia quân ngũ cũng cần đi học ạ?”
Trịnh Liên Phong nhìn gương mặt non nớt của con trai, kiên nhẫn giải thích:
“Không đi học cũng có thể tham gia quân ngũ, nhưng mà phần lớn mọi người chỉ phục vụ ba năm rồi về quê, muốn tiếp tục ở lại thì rất khó.”
Hoa Tử không biết ba năm là bao lâu, nhưng thằng bé biết ba là một con số ít ỏi.
Nghe nói không học hành tử tế thì sẽ phải về quê nhanh đến vậy, thằng bé lo lắng.
“Con không muốn về quê, con muốn làm lính cả đời!”
Nghe những lời nói ngây thơ, đáng yêu của thằng bé, Trịnh Liên Phong không trêu chọc, mà vẫn tiếp tục động viên:
“Muốn làm lính cả đời, vậy thì phải chăm chỉ học tập, con biết chưa?”
Dù trong lòng vẫn còn ngần ngại, nhưng nghĩ đến việc có thể làm lính cả đời, Hoa Tử vẫn cắn răng gật đầu.
“Vâng ạ!”
Trong ba đứa con trai, đã có hai đứa chịu đi học, Trịnh Liên Phong quay đầu hỏi Cường Tử.
Gà Mái Leo Núi
“Cường Tử, vậy còn con thì sao?”
Tuy đứa con trai này khá cứng đầu, nhưng dù sao cũng là con mình, đương nhiên Trịnh Liên Phong hi vọng các con có cuộc sống tốt đẹp.
Cường Tử cũng chẳng tha thiết gì cái trường học vớ vẩn ấy.
Nhưng hiện giờ thằng bé đã học được khôn ngoan, ra vẻ không phản đối lời Trịnh Liên Phong nói.
“Các em đi thì con cũng đi.”
Nghe vậy, Trịnh Liên Phong rất hài lòng, cảm thấy đứa con trai này thật sự đã thay đổi.
Đại Ni ở bên cạnh nhìn ba anh em với vẻ hâm mộ.
Cô bé hơn Quân Tử một tuổi, cũng thèm được đến trường đi học.
Nhưng trong lòng cô bé biết rõ, mình không phải con ruột của chú Trịnh Liên Phong, sao cô bé có thể mặt dày bảo người ta đưa mình đi học chứ?
Đang nghĩ ngợi như thế, thì nghe giọng nói dịu dàng của Trịnh Liên Phong truyền đến.
“Đại Ni, đợi khai giảng, cháu và Thạch Đầu cũng đi học cùng đi.”
Đại Ni bán tín bán nghi ngước nhìn chú Trịnh Liên Phong.
Chú Trịnh thật sự cho mình đến trường ư?
“Chú… Chú Trịnh, cháu cũng có thể đi ư?” Đại Ni xác nhận lại lần nữa.
Cô bé là con gái, lại không phải con ruột của chú ấy, chú ấy thật lòng muốn cho cháu đi học sao?