Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 625: Đây Đều Là Cái Gì Với Cái Gì Thế? 1



Mới nghĩ như vậy, thì cảm thấy bả vai bị vỗ nhẹ.

"Quân Tử, cháu thật sự khiến thím phải nể phục đấy!"

Quân Tử vừa quay đầu, thì đối diện với ánh mắt tán thành của Kỳ Phương.

Vừa rồi Kỳ Phương nghe được những lời Quân Tử nói, hiện giờ tán thành đứa nhỏ này từ tận đáy lòng.

“Cháu nói đúng, là đàn ông con trai, chịu khó chịu khổ một chút thì có hề gì. Con đường nghiên cứu khoa học cũng chẳng nhẹ nhàng hơn đi làm ruộng là bao, nếu chút vất vả này cũng không kham nổi, làm sao có thể trở thành một nhà khoa học?”

Nghe Kỳ Phương cổ vũ, chút mơ hồ trong lòng Quân Tử tan biến đi đâu mất, thay vào đó là sự kiên định hướng tới mục tiêu đã đặt ra!

“Thím, cảm ơn thím, cháu biết mình nên làm thế nào!”

Những ngày sau đó, Quân Tử và Hoa Tử đều chăm chỉ làm công việc của mình.

Khi nghỉ ngơi, cậu bé sẽ đến chỗ Tạ Phương Thư, nghe các anh chị giảng bài.

Nhưng một người chưa từng đi học như cậu bé, sao có thể nghe hiểu được?

Tô Nhiễm Nhiễm cho cậu bé một nhánh cây, bảo cậu bé tranh thủ lúc nghỉ ngơi thì dùng nhánh cây viết chữ xuống đất.

Quân Tử rất nghe lời, Tô Nhiễm Nhiễm bảo cậu bé tập viết chữ, cậu bé sẽ nghiêm túc tập luyện.

Nhưng mà dù sao cậu bé cũng chưa có nền tảng, viết chữ trên mặt đất hoàn toàn không thể nhận ra đó là chữ gì.

Cũng may Quân Tử cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Lần một không được thì lần hai, lần hai không được thì lần ba, lần bốn; cuối cùng đến bản thân cậu bé cũng chẳng nhớ đã viết đi viết lại bao nhiêu lượt, rốt cuộc cũng viết ra được những con chữ ngay ngắn, rõ ràng.

Cậu bé rất vui vẻ.

“Thím Tô, thím xem này!”

Mấy quân tẩu khác đang ngồi dưới tán cây uống nước, thấy cậu bé nghiêm túc như vậy, đều tự giác hạ giọng, không muốn quấy rầy sự chuyên tâm của cậu bé.

Hiện giờ thấy cậu bé thật sự viết chữ “núi” ngay ngắn, các quân tẩu đều hết sức vui mừng.

“Quân Tử giỏi quá! Thằng bé này có tương lai lắm, mới tập viết mà đã được thế này rồi.”

“Giỏi hơn thằng cu nhà tôi nhiều lắm, tôi ngày nào cũng kè kè bên cạnh mà nó viết chữ vẫn cứ nguệch ngoạc như gà bới.”

Tô Nhiễm Nhiễm nhìn chữ trên mặt đất, cũng không nhịn được khen ngợi: “Rất tốt, sau này về nhà tiếp tục cố gắng nhé.”

Đây là bước đầu tiên Quân Tử bước trên con đường học hành, nhận được khen ngợi của các quân tẩu, cậu bé cũng tràn đầy tự tin trong lòng.

Mà đám nhóc vừa chơi trò đánh trận về, nghe thấy mẹ mình đều khen Quân Tử, đứa nào đứa nấy đều thấy không vui.

Cuối cùng bụng tức anh ách, bọn họ cũng bắt chước Quân Tử, cầm lấy nhánh cây viết chữ xuống đất.

Tiểu Chiêu Chiêu thấy mọi người đều không chơi đánh trận nữa, thì thấy là lạ.

Nhìn anh trai này, rồi lại nhìn anh trai khác, cuối cùng nhàm chán ngồi bệt xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Haizz…”

Tiểu Chiêu Chiêu chống cằm, thở dài thật mạnh.

Mao Mao thấy Tiểu Chiêu Chiêu có vẻ chán ngắt, vội vàng hiến kế:

“Chiêu Chiêu, anh dẫn em đi bắt dế mèn.”

“Dế mèn ư?”

Tiểu Chiêu Chiêu chớp mắt, không biết là con gì.

Mao Mao chẳng nói nhiều lời vô ích, lặng lẽ cầm lấy cái bi đông quân dụng của thím Trần Quyên đặt dưới tán cây, sau đó dẫn Tiểu Chiêu Chiêu đi tìm hang dế mèn.

Tiểu Chiêu Chiêu đi đâu cũng phải dẫn theo anh trai, nghe nói muốn đi tìm ổ dế mèn, cô bé lập tức lôi tuột Tiểu Diên Diên đi theo.

Ba đứa bé ra cánh đồng tìm hang dế mèn.

Mao Mao không hổ là đứa bé lớn lên ở ngoài ruộng, quen cửa quen nẻo, rất nhanh đã tìm được hang dế mèn.

Sau khi mở bi đông của thím Trần Quyên ra, bèn đổ nước vào trong hang dế.

Hai đứa bé đều ngồi xổm bên cạnh, Tiểu Chiêu Chiêu tròn mắt nhìn, vẻ mặt tò mò nhìn miệng hang dế.

Tiểu Diên Diên cũng tò mò, nhưng mà ánh mắt cậu bé lại như đang nghiên cứu điều gì đó vậy.

Nước cứ thế ào ào chảy xuống, chẳng mấy chốc đã chảy hết vào hang dế.

Nhưng mà dế mèn thì không thấy bóng dáng.

Mao Mao cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn thấy Tiểu Diên Diên chỉ tay về một hang khác bên cạnh.

“Cái này.”

Biết Tiểu Diên Diên bắt dế mèn rất giỏi giang, Mao Mao cũng tin răm rắp lời cậu bé, không mảy may nghi ngờ.

Lập tức đi đến rãnh nước múc nước trở về.

Lại ào ào đổ nước vào như vừa rồi.

Chẳng qua lần này còn chưa kịp rót hết nửa bi đông, một con dế mèn đen xám đã vội vàng chui tót ra khỏi hang!

Gà Mái Leo Núi

“Dế mèn!”

Tiểu Chiêu Chiêu kích động reo lên, vươn đôi tay bé xíu ra định chụp lấy.

Nhưng tốc độ của dế mèn càng nhanh hơn, chỉ khẽ đạp chân sau một cái đã vọt lên cao.

Nhưng mà dế mèn dù có khôn ngoan đến mấy cũng không thể ngờ được rằng, chân trước vừa kịp né khỏi đứa bé này, thì lưng đã bị đứa bé kia chộp trúng!

“Oa! Siêu!”

Tiểu Chiêu Chiêu hò reo cổ vũ, nhìn thấy anh trai mình bắt được dế mèn, cô bé không nhịn được vỗ tay.