Nhưng hắn vừa dứt lời, từ hướng vừa rồi lại tiếp tục vang lên một tiếng “cộp” nữa. Lần này, tiếng động còn kèm theo âm thanh “kẽo kẹt” như thể một cành cây bị gãy lìa.
“Mẹ kiếp! Lão đây muốn xem thằng khốn nào đang giở trò phá phách!” Tên cao gầy cầm s.ú.n.g hầm hầm bước về phía nơi phát ra tiếng động. Hai tên đứng gần hắn nhất cũng vội vã theo sau.
Nhưng ngay khi bọn chúng vừa rời đi, tên cầm s.ú.n.g còn lại đột nhiên ngã nhào xuống đất!
Kẻ đang thao tác điện đài vô tuyến nghe thấy tiếng động nặng nề, lập tức cảm thấy có điều chẳng lành! Khi hắn vừa định quay đầu lại, cổ bỗng nhói lên một cơn đau buốt, ngay sau đó, cả người hắn lịm đi, hôn mê bất tỉnh!
Nhân lúc này, Thẩm Hạ vội vàng dùng dây thừng trói chặt hai kẻ địch lại. Cuộn dây thừng được anh lấy ra từ không gian riêng. Anh tự hỏi liệu có phải vì quan hệ với Tô Nhiễm Nhiễm ngày càng thân thiết hơn chăng, mà giờ đây anh đã có thể tùy ý lấy đồ từ không gian ra, cũng như cất đồ vào trong đó. Tuy nhiên, quyền kiểm soát tuyệt đối không gian vẫn thuộc về Tô Nhiễm Nhiễm.
Cột chắc chắn xong xuôi, anh nhanh chóng cắt nguồn điện đài vô tuyến, rồi thuận tay cất nó vào không gian. Sau đó, Thẩm Hạ lại một lần nữa thoăn thoắt trèo lên cây. Những việc này nhìn qua tưởng chừng rắc rối, nhưng trên thực tế, chúng chỉ diễn ra trong vỏn vẹn hai ba mươi giây.
Thẩm Hạ vừa mới leo lên cây xong, ba kẻ lạ mặt kia lập tức lộ diện trên khoảng đất trống.
“Sao ruồi bọ và con khỉ đâu cả rồi?”
Kẻ cao gầy nét mặt lộ vẻ hoảng hốt, tay nâng súng, cảnh giác dò xét xung quanh.
Bởi vì món đồ cốt tử cho nhiệm vụ lần này của chúng, cái điện đài vô tuyến cũng biến đâu mất!
Trong chớp mắt như vậy, chắc chắn không ai kịp thu dọn chiếc điện đài.
“Mẹ kiếp! Bị trúng kế rồi!” Kẻ lùn cũng hoảng hồn kêu lên: “Rút trước!”
Nhưng đã quá muộn. Họ vừa kịp xoay mình thì hai viên đá, một trước một sau, vun vút bay tới.
Hai kẻ thậm chí còn chưa kịp nhận ra hòn đá ném ra từ đâu, đã lập tức ngã lăn ra đất.
Kẻ cuối cùng còn sót lại đã bị dọa choáng váng ngay tức khắc.
Hắn ta vội vàng rút s.ú.n.g lục, b.ắ.n loạn xạ.
Nhưng hắn căn bản không biết Thẩm Hạ đang ẩn nấp ở đâu, b.ắ.n chỉ phí đạn mà thôi!
Ngược lại, khi hắn lùi bước, cái cổ yếu ớt lại trực tiếp lọt vào tầm mắt của Thẩm Hạ!
Nắm đúng thời cơ, Thẩm Hạ không chần chừ, trực tiếp lao vút từ dưới tán cây xuống!
Kẻ đó dường như cuối cùng cũng cảm thấy bất an, vội vã nâng s.ú.n.g lục lên định xoay người!
Nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm!
Chưa kịp xoay người, hắn đã bị Thẩm Hạ đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Sau khi thu giữ súng, rồi lục soát tìm các vật sắc nhọn trên người cả ba, anh mới bắt đầu khiêng từng người lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa tới hai phút, Thẩm Hạ đã đánh ngã năm người!
Mà cách trói của anh cũng vô cùng đặc biệt, càng giãy giụa, dây càng siết chặt.
Chỉ khi xác định xung quanh không còn hiểm nguy, Thẩm Hạ mới yên tâm lấy chiếc điện đài vô tuyến ra.
Vừa lúc đó, từ phía xa, tiếng bước chân quen thuộc vọng lại.
Biết Tôn Định Quốc nghe tiếng s.ú.n.g mà chạy về đây, Thẩm Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Quả đúng như dự đoán, không lâu sau đó, Tôn Định Quốc xuất hiện ở cuối con đường mòn.
“Lão Thẩm, vừa rồi có chuyện gì vậy?”
Trong bóng đêm dày đặc, thị lực của Tôn Định Quốc không tinh tường bằng Thẩm Hạ, nên không nhìn rõ năm kẻ bị Thẩm Hạ trói nghiến đang nằm lăn lóc.
“Đồng chí đến thật đúng lúc, tôi vừa tóm được mấy kẻ khả nghi, đã trói gọn chúng ở đằng kia rồi.”
Nghe thấy thế, lúc này Tôn Định Quốc mới nhìn rõ năm kẻ bị trói chặt cứng.
Đợi khi thấy điện đài vô tuyến đặt trên mặt đất, vẻ mặt anh ta lập tức sa sầm lại!
“Mang về trước!” Tôn Định Quốc trầm giọng nói.
Thẩm Hạ gật đầu, một tay cầm súng, anh vươn chân đá nhẹ đánh thức mấy kẻ đang còn mơ màng.
Khi những kẻ đó mơ màng mở mắt, chỉ thấy hai người vận quân phục đứng sừng sững, gương mặt bọn chúng bỗng chốc tái mét.
Kẻ cao gầy còn định giãy giụa, thì họng s.ú.n.g đen ngòm đã dí sát vào đầu hắn.
Chỉ cần hắn nhúc nhích thêm chút nữa thôi, viên đạn bên trong sẽ không chút do dự xuyên thủng đầu hắn!
Gương mặt kẻ cao gầy lập tức xám ngoét như tro tàn, còn đâu dám cử động dù chỉ một li!
Chúng miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, chợt phát hiện những sợi dây thừng đang siết chặt mình, hoàn toàn không sao cựa quậy nổi.
Gà Mái Leo Núi
Dưới họng s.ú.n.g chĩa thẳng vào mình, bọn chúng chỉ đành răm rắp nghe theo lời hai quân nhân mà lầm lũi đi xuống chân núi.
Lúc này đã là 9 giờ tối, núi rừng tối đen như mực, giơ tay không thấy nổi năm ngón.
Chỉ có ánh đèn pin rọi chiếu con đường mòn phía trước.
Suốt dọc đường, bọn chúng còn khá thành thật, dù sao thì trên người cũng bị trói gô, căn bản không sao động đậy nổi.
Nhưng trong lòng bọn chúng cũng biết rõ, tội mình đã phạm phải là tội đáng chết.